Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quả Phụ Nhà Nông Nuôi Con, Làm Giàu

Chương 19: Đậu Giá Kiên Cường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đậu Giá ngoan ngoãn gật đầu: “Nương, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Đậu Giá nói xong lại không nhịn được bổ sung một câu: “Nương đừng hung dữ với con, đừng không cần con, vậy thì con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Khương Niệm ôm Đậu Giá, hôn lên khuôn mặt cô bé: “Nương sẽ không không cần con, con vừa đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy, nương thích con còn không kịp.”

Hiếm khi được nương đối xử thân mật như vậy, Đậu Giá xấu hổ che mặt: “Nương đối xử với con rất tốt, con cũng thích nương”

Sau khi Đậu Giá vui vẻ một lúc thì không khỏi hỏi: “Nương, còn có cái gì ăn ngon hơn thịt vậy?”

“Nhiều lắm, sau này con sẽ biết.” Khương Niệm không biết nên nói thế nào, nàng quyết định sau này có tiền phải nuôi Đậu Giá theo kiểu giàu có, miễn cho sau này cô bé bị người ta lấy một miếng thịt đã lừa mất rồi.

Đậu Giá còn quá nhỏ nên không hiểu được sự miêu tả thời gian: “Sau này là khi nào?”

Khương Niệm kiên nhẫn giải thích: “Sau này chính là nhiều ngày sau nữa.”

“Rất nhiều ngày sau.” Đậu Giá gãi gãi trán: “Đó có phải là ngày mai, ngày mai, ngày mai không?”

Khương Niệm nói: “Không phải, chính là khi con lớn lên.”

“Bây giờ con đã lớn rồi.” Đậu Giá đếm ngón tay: “Con cũng đã rất nhiều tuổi rồi.”

Khương Niệm trêu chọc cô bé: “Rất nhiều tuổi là bao nhiêu tuổi?”

Đậu Giá nói: “Rất nhiều tuổi là đã lớn.”

Khương Niệm không khỏi cười nói: “Con còn nhỏ, vẫn chưa lớn đâu.”

“Con lớn rồi.” Đậu Giá có chút sốt ruột: “Trước đây mới là còn nhỏ, hiện tại con đã lớn rồi.”



“Ừm, con lớn rồi.” Khương Niệm lười tranh cãi với đứa trẻ tự xưng là người lớn: “Người lớn đều tự đi về nhà, nương đặt con xuống, chúng ta về nhà nhé?”

Để chứng minh mình là người lớn, Đậu Giá giãy giụa trượt khỏi vòng tay của Khương Niệm: “Con tự đi về nhà.”

“Được, con tự đi về đi” Thân thể Khương Niệm vẫn còn yếu, bế cô bé một lúc đã thấy mệt mỏi, muốn đặt cô bé xuống, để cô bé tự đi: “Mệt thì nói với nương nhé.”

Đậu Giá lắc đầu: “Con không mệt.”

Khương Niệm lại không tin lời nói của đứa trẻ: “Vẫn luôn không mệt.”

“Không mệt.” Thấy nương không tin mình, Đậu Giá có chút tức giận, kiên cường nói: “Con sẽ tự đi về.”

“Được, Đậu Giá của chúng ta không mệt.” Khương Niệm dẫn Đậu Giá đi, hai người nắm tay nhau, đi dọc theo con phố náo nhiệt ra ngoài huyện thành, bắt một chiếc xe bò về thôn, lắc lư về nhà.

Khi trở lại thôn thì đã gần trưa, sương mù bao phủ thôn Thanh Hà đã tan từ lâu. Từ xa có thể nhìn thấy dòng sông uốn khúc, nước sông phẳng lặng, chậm rãi chảy xuôi, trên sông có một đàn vịt kêu quạc quạc.

Bên trong khúc sông là thôn Thanh Hà, mấy hộ gia đình đã có khói bếp lượn lờ, dưới tán cây lớn ở cửa thôn có tiếng nói chuyện ồn ào, kèm theo tiếng trẻ con khóc rống.

Khương Niệm và Đậu Giá xuống xe bò, bước lên cây cầu đá và tiến vào thôn.

Cách cây cầu đá không xa có mấy phụ nhân đang ngồi dưới gốc cây lớn ở cửa thôn, mấy phụ nhân vừa vặn dây gai vừa nói chuyện, nhìn thấy hai mẹ con Khương Niệm trở về thôn thì đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Sau khi nguyên chủ chuyển đến trong thôn thì rất ít ra ngoài, bình thường mua đồ đều là Vương đại nương mua giúp, sao hôm nay lại tự mình đi huyện thành, có một phụ nhân hỏi: “Hôm nay Khương nương tử đi đâu vậy?”

“Ta đi tới huyện thành.” Khương Niệm nói.

“Sao Khương nương tử không nhờ Vương đại nương mua giúp, hôm nay nhà bà ấy cũng đến huyện thành để họp chợ mà”
« Chương TrướcChương Tiếp »