Hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng chín, vừa lúc là ngày họp chợ mỗi năm của huyện thành, hiện tại đã tiến vào ngày nông nhàn nên người họp chợ rất nhiều, trong thôn có vài người vội vàng đánh xe bò chở khách đi huyện thành, một chuyến chỉ thu một văn tiền, vô cùng rẻ.
Nhưng mà thôn Thanh Hà cách huyện thành cũng không quá xa, đi đường nửa canh giờ là đã đến nên mọi người thà đi bộ chứ không đi xe bò, tránh việc tiêu tiền uổng phí.
Vì trời mới mưa nên mặt đất vừa trơn còn lầy lội, đi đứng không tiện, Khương Niệm bế Đậu Giá đi không được bao xa, vì vậy nàng đã bỏ hai văn để ngồi xe bò đến thị trấn.
Xe bò chạy mười lăm phút đã đến huyện Trường Dương, trong huyện đầy tiếng rao hàng không ngừng của tiểu thương, vô cùng náo nhiệt.
Khương Niệm lập tức dẫn Đậu Giá đến cửa tiệm bánh bao, nàng mua một cái bánh bao lớn còn đang nóng hổi đưa cho Đậu Giá cầm để cô bé từ từ ăn.
Sau khi mua bánh bao nhân thịt xong, Khương Niệm đi đến cửa tiệm mua gạo, nguyên chủ ngốc đã nghe người ta lừa gạt, đem tất cả số lúa do người thuê ruộng đưa đến đi bán rẻ, sau đó dùng tiền đó để mua gạo trắng với giá cao, bán qua lại như vậy đã tốn rất nhiều tiền.
Khương Niệm dắt Đậu Giá vào cửa tiệm lương, chưởng quầy tiệm lương thực vừa thấy nàng đã tiếp đãi nàng vô cùng nhiệt tình: "Vị phu nhân này đang muốn mua lương thực sao?"
"Phải." Khương Niệm buông tay Đậu Giá ra, nàng cẩn thận nhìn những lương thực loại tốt và lương thực thô ở trong tiệm gạo, nàng dự tính mua một chút gạo tốt cùng một chút gạo thô, đến lúc ăn thì đổi qua đổi lại.
Đậu Giá bị buông tay ra, cô bé đã cầm bánh bao ngồi xuống ở trên ngạch cửa trước tiệm lương thực, cái miệng nhỏ nhắn gặm bánh bao thịt, vô cùng ngoan ngoãn.
Thế nhưng tính cách của cô bé vẫn là một đứa trẻ, nên vừa ngồi một chút cô bé đã chạy đến chỗ khác để xem, nhân lúc Khương Niệm không chú ý thì cô bé đã dịch mông của mình từng chút từng chút để đến bên ngoài cánh cửa một cách chậm rãi, cô bé nhìn người qua lại trên đường, rất nhanh đã bị những món đồ chơi ở bên ngoài thu hút.
Vừa liếc mắt nhìn mứt quả đỏ rực trong tay người ta, Đậu Giá cắn một ngụm bánh bao thịt.
Nhìn thấy cái bánh nướng thơm ngào ngạt trong tay người kia, Đậu Giá lại cắn một ngụm bánh bao thịt.
Đậu Giá nhìn khắp nơi, rất nhanh đã nhìn thấy một nữ hài mặc quần áo đẹp đẽ ôm một con mèo nhỏ trắng như tuyết đi vào tửu lâu ở bên cạnh.
Đậu Giá nhìn mèo con đáng yêu như thế thì rất thích, cô bé cầm bánh bao thịt, chậm rãi hoạt động chân nhỏ đi sang tửu lầu ở bên cạnh.
Đậu Giá đi tới cửa tửu lầu, phát hiện không nhìn thấy nữ hài ôm mèo vừa rồi đâu, cô bé nghi hoặc nhìn khắp nơi: “Mèo con đi đâu rồi?”
Đậu Giá xoay người nhìn khắp nơi, kết quả vừa quay người lại liền đυ.ng vào một người, sau đó cô bé lập tức ngã ngồi dưới mặt đất.
Đậu Giá nước mắt lưng tròng, nắm chặt bánh bao thịt: Mông đau quá.
Đậu giá ngửa đầu nhìn về phía người mà mình vừa đυ.ng vào, đôi mắt lập tức sáng lên, oa một tiếng, vị thúc thúc này thật đẹp.
Nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ cúi đầu nhìn bé con ngồi dưới đất, bím tóc nhỏ đang lay động, sao lại có trẻ con ở chỗ này? Hắn cũng không quen việc giao lưu với trẻ con nên định nghiêng người rời đi.
Đậu Giá nhìn thấy đẹp thúc thúc muốn rời đi liền duỗi tay tóm lấy vạt áo của nam nhân, ấm ức nhìn nam nhân nói: “Đẹp thúc thúc......”