Mọi người đều ở cùng một thôn, tình huống của Bạch gia tất cả mọi người đều biết, lại là một nhà mới có tang, không còn náo nhiệt, đương nhiên không ai muốn ở lại lâu.
Ngoại trừ một số người thường ngày quan hệ không tệ an ủi vài câu, những người còn lại đều đến đây để xem kịch vui.
Nghe tiếng lòng người khác bây giờ chỉ là lãng phí sức lực, Bạch Vân Khê cũng lười thám thính.
Trong nháy mắt, trong sân chỉ còn lại duy nhất gia đình họ, bao gồm nhà con trai cả và con trai thứ, con gái thứ ba đã xuất giá, lão tứ lão ngũ là song bào thai.
Cả nhà mắt to mắt nhỏ nhìn nàng, Bạch Vân Khê nhịn không được muốn chửi thề, lạnh lùng liếc nhìn con trai lớn:
"Lão đại, ngươi không nên thỉnh đại phu băng bó cho ta một chút sao? Hay là chờ nhặt xác của ta hả?"
Nghe thấy giọng điệu không tốt của lão nương, sắc mặt Bạch An Sâm thay đổi, quỳ xuống đất, ủy khuất mở miệng: "
Nương, con trai bất hiếu, nhà chúng ta không có một xu..."
" Hiện giờ trong nhà không có một xu, nợ đại phu hai quan tiền còn chưa trả, làm gì có tiền mà chữa bệnh."
"Rất tốt, nghe ý tứ của ngươi, cho dù ta có chết, ngươi cũng không thỉnh đại phu cho ta?"
Bạch Vân Khê chán nản, vô cùng thất vọng nhìn hắn. May mắn thay, nàng không phải nguyên chủ, nếu không chết rồi cũng có thể đội mồ sống lại.
Lão cử nhân liều mạng khơi thông quan hệ, chỉ để mở đường cho những đứa con trai này có cơ hội đến học đường trong huyện, nhưng không ngờ ông lại dưỡng ra một đàn sói mắt trắng.
Mấy đứa con trai nghe thấy ngữ khí tức giận của lão nương, cùng nhau quỳ xuống.
Thời kỳ này, chữ hiếu lớn hơn trời, bọn họ cũng không dám bị buộc tội bất hiếu.
Đặc biệt là Bạch An Sâm, sắc mặt tái nhợt, quỳ gối tiến về phía trước hai bước, cái trán dí sát mặt đất.
"Mẫu thân bớt giận, con dù có phải đi ăn xin , cũng phải thỉnh cho đại phu cho người."
Dứt lời, loạng choạng đứng dậy, lau mặt rồi quay người đi ra ngoài.
Bạch Vân Khê vẻ mặt lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của hắn.
"Đỗ thị, đỡ ta vào nhà nằm một lát. Các ngươi cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chuyển đi càng sớm càng tốt."
Một đám khốn nạn thậm chí còn không muốn băng bó vết thương cho nàng muốn để nàng tự chịu đựng, ta có nợ các ngươi điều gì không?
"Nương, chúng ta phải chuyển nhà sao?" Bạch An Diễm, đứa con thứ hai, nhăn mặt nhìn Bạch Vân Khê.
“ Nếu không chuyển ngươi có tiền trả nợ không?”
Bạch An Diễm đỏ mặt lắc đầu, trên người hắn không có lấy một xu.
" Nếu không có tiền thì ngậm miệng, đừng nói nhảm với ta, các ngươi tự đi thu thập, dọn đi càng sớm càng tốt."
Bạch Văn Khê cố gắng nhịn choáng váng để Đỗ thị đỡ đến trên giường.
Chẳng đứa con trai nào quan tâm đến thân thể của nương. Dạng con trai như này còn cần để làm gì? Được, đợi nàng khỏe lại, lấy hộ khẩu rồi bỏ của chạy lấy người.
"Cảnh báo nguy hiểm... Ký chủ có ý định chạy trốn, điều này không phù hợp với tính cách."
Đang lúc Bạch Vân Khê sững sờ, trước mắt hiện lên một bảng điện tử ảo, trên đó có dòng chữ hệ thống cải tạo nhân sinh.
Cái quái gì vậy?
Đầu óc vừa hiện lên một dấu chấm hỏi, trên màn hình điện tử lập tức xuất hiện một dòng chữ trả lời câu hỏi ngay lập tức.
Không phải quỷ, là không gian hệ thống ảo, "Bạch Vân Khê nữ sĩ là ký chủ đầu tiên được hệ thống lựa chọn."
Bạch Vân Khê: "..."
Nàng là bị cái hệ thống hỏng này mang tới đây sao?
Tại sao lại là ta?
Khi ý tưởng này nảy ra trong đầu, một dòng phụ đề khác lại hiển thị trên màn hình điện tử ảo.
"Bởi vì ngươi phù hợp với khí chất của nguyên chủ, hơn nữa ở thế giới cũ ngươi đã qua đời do làm việc quá sức."
Bạch Vân Khê bối rối, nàng đã chết rồi sao?
Tại sao một điểm nàng cũng không cảm thấy gì cả?
Còn có, số tiền dưỡng lão mà nàng đã vất vả kiếm được sẽ ra sao, liệu nó sẽ được quyên góp hay trở thành tài khoản nặc danh? Nàng vẫn chưa có thời gian để lập di chúc kia kìa?
Lần này dù nàng có phàn nàn thế nào thì hệ thống cũng không cho nàng câu trả lời.