Không được làm quan, người cũng mất, còn mắc nợ rất nhiều, thật là xui xẻo.
Nguyên chủ vừa mới tiếp nhận cái chết của nam nhân, chủ nợ liền tới nhà, hoặc là trả tiền, hoặc là dùng viện tử trước mặt để trả nợ. Hơn nữa, trong tay đối phương còn giữ khế đất mà lão già chết tiệt kia dùng để gán nợ.
Nguyên chủ không muốn thế chấp sản nghiệp của tổ tiên, lại không có tiền để trả nợ, trong lúc xô đẩy, ngã xuống đất rồi đột tử.
Bạch Vân Khê yên lặng thở ra, hai vợ chồng cử nhân vì con cái, cả đời cúc cung tận tụy.
Mặc dù tiền trang Mã Gia làm việc không có tình người, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, thiếu nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, để chữa bệnh cho lão cử nhân, nguyên chủ đã bán năm mẫu ruộng tốt, nhưng cũng không đổi được mạng cho lão cử nhân. Bây giờ chủ nợ tới, thật sự không có khả năng trả nợ.
Nhìn ba gian nhà gạch xanh phía sau, hai bên trái phải là ba gian sương phòng, phòng bếp và phòng để tạp vật ở trong góc, ngôi nhà nằm ở trung tâm thôn, vị trí cực tốt.
Bộ viện tử này là số một số hai ở trong thôn, so với nhà thôn trưởng còn khí phái hơn. Dựa theo giá thị trường, bốn mươi quan có thể dễ dàng bán được.
"Cử nhân Nương tử, hôm nay ngươi phải cho ta một câu trả lời rõ ràng, trả tiền hay là dùng tòa nhà gán nợ, nếu là phương án nào cũng không nguyện ý, kia chúng ta liền đi tới trước mặt quan gia tranh luận."
"Lão yêu bà, đến quan gia hù chết ngươi."
Triệu Lập nhìn Bạch Vân Khê, trong mắt hiện lên sự khinh thường, trước đây nể mặt lão cử nhân, bọn họ không thể không khách khí, hiện tại lão cử nhân chết, lưu lại một goá phụ và một đám con trai vô dụng. Ngoài việc vâng lời, có thể làm gì khác?
Bạch Vân Khê nhìn chằm chằm Triệu Lập, lại nghiến răng nghiến lợi, ngươi mới là goá phụ, cả nhà ngươi đều là goá phụ, lão nương nhắc lại, ba mươi sáu là năm đại vận.
Mọi người vừa nghe thấy gặp quan, lập tức lùi lại vài bước, bách tính sợ hãi gặp quan đã thấm vào trong xương cốt hèn mọn.
" Lão gia nhà ta xác thực mượn tiền trang ba mươi quan, hiện giờ hắn mới qua bảy ngày, các ngươi liền tới nhà đòi nợ, đem giao tình ngày xưa quăng như rác rưởi, ta không có lời nào để nói."
"Thôi cũng đành vậy, thế phong nhật hạ, người đi trà lạnh, cho ta thời gian ba ngày để thu dọn đồ đạc, ba ngày sau các ngươi tới thu nhà đi."
* thế phong nhật hạ: thói đời bạc bẽo
"Nương, không thể. . ."
"Không có phòng ở, cả nhà ngủ ngoài đường à?"
Không chờ đối phương nói xong, Bạch Vân Khê vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang, nhìn chằm chằm vào đại nhi tử tiện nghi trước mặt.
" Vậy được, ngươi là con trưởng trong nhà, vấn đề nợ nần ngươi có biện pháp giải quyết không? "
Tến khốn đó, thấy lão nương đầu rơi máu chảy, cũng không thấy có bất luận hành động gì.
Lúc này vội đến lửa xém lông mày còn chọn ba lấy bốn, buộc lão nương nói tục.
Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình, mặt Bạch An Sâm đỏ bừng, ngượng ngùng mở miệng: "
“Gia đình lần lượt gặp nạn, nhi tử cũng cùng đường mạt lộ…”
* Cùng đường mạt lộ: bước đường cùng không còn lối đi.
"Ai cũng nói người chết nợ hết, tưởng là mẫu thân không qua được, vậy thì cha mẹ mất, hắn là trưởng tử, sẽ được ở nhà của tổ tiên, không ngờ mẫu thân tỉnh lại, còn muốn gán nhà trả nợ, thật là xui xẻo."
Nghe được tiếng lòng của đại nhi tử, Bạch Vân Khê kinh hãi, không ngừng nhìn chằm chằm hắn, cho rằng hẳn là ảo giác .
"Mẫu thân. . . Nhi tử không có biện pháp, vì cấp phụ thân chữa bệnh, lục hết người nhi tử cũng không lật được hai đồng tiền ."
"Thánh nhân đã dạy, nữ nhân ở nhà nghe lời cha, xuất giá nghe lời chồng, chồng chết nghe lời con trai, mẫu thân dùng căn nhà gán nợ, hắn là trưởng tử, đương nhiên có tư cách phản đối".
Nghe thấy suy nghĩ của hắn, Bạch Vân Khê chỉ là lặng lẽ nhìn hắn, trưởng tử này của nguyên chủ, thật đúng là không ra gì.
Để có thể tiêu trừ nợ, thế mà muốn lão nương chết.