Chương 26: Đều đi làm việc
Bạch Vân Khê nói, nhìn thẳng về phía Bạch An Nghị,
"Lão tứ, đại ca của con tuy rằng thường xuyên đi dạo trong trấn, nhưng hắn chưa từng tới bến tàu, ngày mai con dẫn nó đến đó, giúp nó đăng ký một cái tên. Nhân tiện, hãy chăm sóc nó vài ngày, đợi đại ca của con quen rồi thì quay lại khai hoang.”
Nghe nương dặn dò, Bạch An Nghị theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lời đến khóe miệng lại chuyển thành:
"Nương, người yên tâm, nhi tử bảo đảm đem đại ca đưa qua, thuận tiện cùng ông chủ bến tàu chào hỏi, nhờ người ta chiếu cố đại ca một chút."
"Lão nương chỉ nói mang lão đại đi qua, lại chưa kêu hắn cùng gánh bao lớn. Không biết như thế nào, hắn luôn cảm giác lão nương cố ý chỉnh đại ca."
Bạch Vân Khê nghe tiếng lòng của lão tứ, khẽ nhếch lông mày, thằng gấu con này người không thiếu tật, nhưng đầu ngược lại thật thông minh.
Nếu muốn tôi luyện lão đại, thì phải cho hắn bắt đầu từ công việc khó khăn và nặng nhọc nhất.
Không đau, không ngứa, không nhớ lâu.
"Được rồi, tất cả xuống chuẩn bị đi. Sáng sớm ngày mai, dựa theo phân công thì ai cũng sẽ bận rộn. Lão tứ, ngày mai đại ca của con khiêng bao xong sẽ nhận tiền ngay, con đi luôn đến cửa hàng lương thực mua chút gạo về nhà. Lương thực ở nhà chỉ còn đủ cho ngày mai thôi.”
Bạch An Nghị nghe lão nương phân phó,gật đầu liên tục.
"Nương yên tâm, ngày mai con nhất định sẽ mua gạo về.”
"Gánh bao lớn là công việc vất vả, một người trung niên bình thường một ngày có thể kiếm được bảy mươi tám mươi văn, đại ca của con lần đầu làm, có thể kiếm ba mươi năm mươi văn cũng không tệ, gạo trắng chúng ta nhà ăn không nổi, trực tiếp mua gạo lức là được."
Thời kỳ này không có chiến loạn, thóc gạo giá cả ổn định, gạo lức là đồ ăn bách tính hay ăn, bảy văn một đấu, gạo lức lâu năm thì sáu văn.
Gạo trắng đắt tiền, một đấu có thể đổi được hai ba đấu gạo lứt.
"Nương ngài yên tâm, nhi tử nhất định sẽ làm được." Bạch An Nghị nhìn khuôn mặt căng thẳng của đại ca, trong mắt hiện lên vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
"A ~, lão nương ra chiều này thật là quá tuyệt, lão đại suốt ngày ra vẻ huynh trưởng như cha, mỗi lần xem hắn cái mũi không phải là cái mũi mắt không phải là mắt, hiện tại đến phiên hắn biểu hiện, cũng đừng trở thành cái xe bị tuột xích."
Mọi người đều đã được Bạch Vân Khê an bài, thân là trưởng giả, nàng nói ra quyết định cuối cùng rồi để mọi người giải tán.
Bạch An Sâm cùng Đỗ thị trở về túp lều của họ, nhìn căn phòng tối tăm ẩm ướt, sắc mặt hắn nháy mắt đen như đáy nồi.
Đỗ thị rót cho hắn một cốc nước, bưng đến trước mặt hắn,
"Quan nhân đi đường vất vả, uống chút trà nhuận cổ họng."
"Ngươi vừa rồi bị câm hay sao, vừa rồi nương giao nhiệm vụ cho ta, ngươi không biết ngăn cản một chút?"
Bạch An Sâm nhìn người vợ nghèo hèn trước mặt, trong mắt không che giấu vẻ chán ghét.
Cả ngày mặt mũi ủ rũ, khiến hắn ta nhìn thôi cũng thấy phiền chán.
“Nhiệm vụ nương giao là không thể bác bỏ được, nhị đệ tứ đệ phản đối đều bị nương mắng. Hơn nữa, trong nhà không còn chút lương thực nào, nương nhất định lo lắng, cho nên mới như vậy.”
Đỗ thị nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt bình thản.
Bạch An Sâm muốn đập bàn ném bát để trút giận, nhưng lại sợ động tĩnh quá lớn làm cho lão nương nghe thấy, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận mắng Đỗ thị:
"Đói thì đem tất cả gánh nặng đè lên người ta, bảo một thư sinh đi bến tàu gánh bao lớn, đây là đang nói cái gì, khuôn mặt này của ta sớm muộn gì cũng bị các ngươi vứt sạch."
Đỗ thị mím môi không trả lời, người đàn ồn hèn nhát này có tức giận chỉ biết mắng nàng ta.
Lại không phải bảo nàng ta đi gánh bao lớn, có bản lãnh thì đi tìm mẹ chồng mà lý luận.
Nhìn hắn nằm xuống giường lấy chăn che kín đầu, Đỗ Thị chết lặng xoay người rời đi, dọn nhà, nàng ta còn có rất nhiều thứ cần phân loại, không thể nhàn rỗi được.
Phân công nhiệm vụ xong, Bạch Vân Khê cũng vào phòng của mình, bắt đầu sắp xếp đồ vật.