Chương 25: Kẻ đói không có tư cách nói đến tôn nghiêm
“Là trưởng tử trong nhà, là đại ca trong nhóm huynh đệ, lúc này là thời điểm ngươi nên gánh vác trách nhiệm, trước đây ta và phụ thân ngươi đều muốn ngươi tập trung vào việc học, nhưng bây giờ, trong nhà sinh kế khó khăn, việc học của ngươi cũng nên tạm dừng.”
Bạch An Sâm mím môi nói: "Vâng, mẫu thân."
“Việc học làm sao có thể trì hoãn? Đây là chi ngôn của phụ thân.”
Nếu không phải bây giờ phải hành dộng như một người mẫu thân, nàng sẽ nhất định sẽ chửi thề.
"Đừng nói ngươi, ngay cả lão ngũ cũng là như thế, ngươi có thể đọc sách khi rảnh rỗi, các ngươi đều đang trong hiếu kì, trong thời gian để tang không thể tham gia khoa khảo, dứt khoát thả lỏng một chút, cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi và bình tĩnh lại, điều quan trọng nhất bây giờ là phải giải quyết khẩu phần lương thực."
Bạch An Sâm nghẹn ngào, vừa bị Tống Khôn chế giễu lại nghe thấy những lời này hắn tức giận đến ngực đau, hắn phải ở lại để tang ba năm mới có thể tham gia khoa khảo.
"Nương, người yên tâm, con trai ngày mai lại đi tuần tra thị trấn, cho dù có trở thành tiên sinh phòng thu chi cũng được
Nhìn vẻ mặt chán nản của đứa con lớn tiện nghi, Bạch Vân Khê khóe miệng giật giật, còn thật là một đứa con trai có hiếu.
Lão cử nhân vì tương lai của bọn họ mà liều mạng cố gắng, nếu biết mình nuôi dưỡng một đám người như vậy, sợ là muốn đội quan tài sống lại.
Một đám chỉ biết giả vờ ngoài mặt, khua môi múa mép.
“Các khách sạn, quán ăn trong thị trấn đều là những quán cũ đã kinh doanh nhiều năm, phòng thu chi đều là người tâm phúc đảm nhiệm, không dễ gì thay thế được. Thay vì chờ đợi những điều không đáng tin cậy, còn không bằng ra bến tàu khiêng bao lớn, ít nhất tiền lương cũng trả bằng tiền mặt hàng ngày."
"Khiêng. . . Khiêng bao lớn?"
Nghe Bạch Vân Khê đề nghị, đừng nói đến Bạch An Sâm, mấy người khác cũng sửng sốt, bảo đại ca đi khiêng bao lớn, nương đang nói chuyện hài sao?
Sắc mặt Bạch An Sâm tái xanh,
“Bảo hắn một người đọc sách đi khiêng bao lớn, nương có phải đập đầu bị hư rồi không.”
Nghe tiếng lòng của mấy hùng hài tử, Bạch Vân Khê mặt không đỏ hơi thở không gấp, bị mấy đứa hùng hài tử oán thầm nhiều, khả năng thừa nhận của nàng càng ngày càng mạnh.
“Cả nhà đang chờ cơm nên đương nhiên muốn làm nghề kiếm tiền nhanh. Hơn nữa, vợ chồng lão nhị phải đi khai hoang, công việc nào cũng vất vả, không có lương thực làm sao có sức lực làm việc?"
Thằng khốn tư lợi, còn có mặt mũi tự nhận mình là học giả, đến mẹ ruột của mình còn không tôn kính , đọc sách bao nhiêu năm đều đọc vào bụng chó đi.
"Toàn gia gào khóc đòi ăn, đợi ngươi kiếm tiền mua lương thực, nếu đã là trưởng tử, phải làm tròn trách nhiệm của con trưởng, ngươi nghĩ thế nào?"
Thấy nương nhìn mình ánh mắt sáng rực, Bạch An Sâm nuốt xuống nước bọt, xem cả một nhà ánh mắt tràn đầy chờ đợi, tuy rằng tuyệt vọng đến chết đi được, hắn cũng không dám bỏ gánh.
Nếu hắn nói chính mình không nguyện ý nuôi sống lão nương cùng các đệ đệ, hắn sẽ bị nước bọt nhấn chìm.
". . . Nuôi sống người nhà, nhi tử tự nhiên là nguyện ý."
"Nhưng để hắn một người đọc sách đi khiêng bao lớn, nương rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhỡ đâu bị đồng môn ngày xưa gặp được, mặt của hắn để vào đâu?"
"Nguyện ý là tốt, nhà chúng ta hiện tại là nghèo nhất thôn, trước kia như thế nào các ngươi tốt nhất quên đi, kể từ hôm nay, mỗi người đều phải làm việc cật lực, đem những thứ mặt mũi, cảm giác ưu việt không ăn uống được toàn bộ vứt bỏ."
Bạch Vân Khê nói nhìn những đứa con không bằng lòng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, hành trình huấn luyện con trai của nàng chính thức bắt đầu từ hôm nay.
"Người xưa vẫn nói, lương thực là thứ quan trọng nhất đối với con người. Người đói không đủ tư cách để nói chuyện mặt mũi, tôn nghiêm với người khác. Các ngươi thấy sao?”
Mọi người: "..."
"Nếu các ngươi không cam tâm, chỉ cần nhìn căn lều trước mặt, nghĩ đến món nợ đang thiếu bên ngoài và vại gạo không đáy.”