Chương 2: Nàng có khả năng đọc được suy nghĩ
Bạch Vân Khê trong lòng có điểm kinh dị, nàng xác định thím Hoa không có mở miệng, trong đầu toát ra một loại ý tưởng, ánh mắt cũng quét qua chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người con dâu cả.
". . . Mấy đứa con trai ngốc của nhà nương tử cử nhân, sao không biết đi mời đại phu?"
"Nhà này có phải động thái tuế không, một người chết một người máu me."
"Ô ô. . . Bồ tát phù hộ, mẹ chồng ngàn vạn lần không thể chết, không được chết. . ."
Bây giờ, Bạch Vân Khê rốt cuộc có thể xác định, nàng chỉ cần nhìn chằm chằm người nào, liền có thể nghe được tiếng lòng của người đó.
Bạch Vân Khê: ". . ."
Cái này chẳng lẽ là kỹ năng đọc tâm thuật trong truyền thuyết?
Phúc lợi xuyên qua?
Ngồi trên ghế, Bạch Vân Khê giơ tay lên lau gáy, nhìn một tay đầy máu, lại cảm thấy choáng váng, không chỉ khiến các con trai sợ hãi, ngay cả người đòi nợ là Triệu Lập cũng phải choáng váng. Bọn hắn đến đây để đòi nợ, không phải đòi mạng.
"Cử nhân nương tử đừng ngạc nhiên, thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa, ngài không thể nhân lúc cử nhân lão gia mất đi liền không nhận nợ, mặc dù không phải chúng ta chủ động ra tay, nhưng tình thế cấp bách khó tránh khỏi sai sót, cử nhân nương tử lại ngăn cản chúng ta, có phải là vô ích không?"
Nghe giọng điệu của Triệu Lập khiến Bạch Vân Khê nhìn hắn.
”Chết tiệt, rõ ràng là lão yêu bà tự mình khóc lóc om sòm, nghĩ muốn quỵt nợ mới chịu tổn thương, hiện tại ngược lại làm cho lão tử đuối lý."
Bạch Vân Khê nghẹn ngào, mẹ kiếp, ngươi mới là lão yêu bà, lão nương mới ba mươi sáu tuổi, nàng vẫn còn đang trong độ tuổi đẹp đẽ nhất."
"Đỗ thị, đưa cho ta mảnh vải để băng bó."
Đỗ thị còn đang kinh hãi, nghe được bà bà phân phó, lập tức xé một mảnh vải trên váy ra, tay chấn luống cuống quấn ở trên đầu nàng.
Bạch Vân Khê: ". . ."
Nàng còn đáng sợ hơn bọn đòi nợ sao?
Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến những chuyện này, trước tiên hãy giải quyết nợ nần đã.
"Đòi nợ thì đòi nợ, các ngươi hung thần ác sát làm cái gì? Còn chưa nói xong ba câu liền muốn đuổi người đi, ngươi đang ức hϊếp cô nhi quả phụ chúng ta.”
"Ngày xưa lão gia nhà ta còn sống, Mã gia chủ đối với lão gia khách khí như thế nào. Bây giờ lão gia nhà ta xương cốt chưa lạnh, ngươi liền tới nhà ép trả nợ, đúng là giống với câu nói, người đi trà lạnh, nâng cao đạp thấp."
Triệu Lập nghi hoặc nhìn lão bà tử trước mặt, ngoại trừ dải vải trên đầu trông có chút buồn cười thì người vẫn như trước, tại sao mà ngữ khí cũng thay đổi rồi?
"Cử nhân nương tử nói vậy Triệu mỗ không tán đồng, cử nhân lão gia mượn tiền trang rất nhiều tiền, lão gia nhà ta nhân từ, cũng không đòi lãi suất, chỉ muốn các ngươi thế chấp ngôi nhà này. Đáng tiếc, trời không toại lòng người, cử nhân lão gia không được làm quan còn tức chết, lão gia nhà ta cũng rất thương tâm nhưng chuyện nào ra chuyện đó, vay tiền thì vẫn phải trả."
"Lão phù thủy, muốn trách thì trách nam nhân ngươi, không có tiền còn đòi làm quan to, bị người lừa tiền, mất mạng còn thiếu một đống nợ, đây đều là tự tìm."
Bạch Vân Khê nhìn chằm chằm hắn, nghiến răng. Trong trí nhớ, ông già chết tiệt đã sử dụng khế đất của trạch viện này để đi tiền trang Mã gia mượn ba mươi quan tiền, cùng với tiền tích cóp những năm này là hai mươi quan, chính xác là 50 quan, đưa cho đồng môn khơi thông quan hệ, hi vọng sắp xếp một vị trí trước.
Đáng tiếc mắt nhìn người của lão nhân không tốt, cho nên bị đồng môn (bạn cùng lớp) lừa đảo, lấy tiền của bạn mang đi mưu cầu chức quan cho chính mình, trở thành quan huyện rồi đi làm ở quận bên cạnh.
Khi lão già chết tiệt phát hiện ra thì tức đến hôn mê, sau khi tỉnh dậy, suốt đêm đi tìm người lý luận, đáng tiếc còn chưa được gặp mặt đã bị đuổi ra ngoài.
Lão già chết tiệt kia không chịu được đả kích, một hơi liền đổ bệnh, một tháng sau mới rời đi, hôm qua vừa mới qua bảy ngày.