Chương 19: Nàng có cảm giác nguy cơ
Đem người ôm vào lòng hôn lên trán một cái, tính toán đâu ra đấy mới không quá ba ngày, nàng đã thích ứng được thân phận nãi nãi rồi sao?
Thật không cam lòng.
Đỗ thị nhìn khuê nữ dễ dàng lấy lòng mẹ chồng như vậy, cũng là sững sờ, nuôi nấng ba năm, cuối cùng cũng trở nên có ích phần nào.
Bữa sáng là cháo rau, nước nhiều gạo ít, sau đó cho bắp cải cắt nhỏ vào và thêm muối vừa ăn là được.
Rau củ trồng ở hậu viện phía sau trạch viện cũ đều được Đỗ thị và Lý thị bỏ vào bạt mang sang đây, một số trồng ở khoảng đất trống phía sau lán, còn một số được Đỗ thị phơi khô thành rau khô.
Bạch Vân Khê cau mày nhìn bữa sáng mà cháo ít rau nhiều, trong lòng tính toán, chờ ổn định cuộc sống, nàng phải nhanh chóng tìm cách kiếm sống.
Hiện tại là tháng cuối hạ, cũng là tháng cuối cùng của mùa hè, nàng phải chuẩn bị thật nhanh.
Trong ký ức của nàng, mùa đông ở đây lạnh đến không thể chịu nổi, mỗi lần đóng cửa vì tuyết rơi dày đặc, đều sẽ có người bị chết cóng, những người bị nạn đều là những người già.
Tuyết rơi dày đặc, cửa nhà ai cũng đóng kín, không có việc gì làm, mọi người đều ở trong nhà không ra ngoài, nếu có nguy hiểm, hàng xóm xung quanh cũng không biết, chờ khi phát hiện, người đã cứng đờ.
Vì vậy, trước khi mùa đông đến, nàng phải tìm cách nâng cấp căn lều thành ngôi nhà tranh, ít nhất cũng có thể giữ ấm.
Đơn giản ăn sáng xong, Bạch Vân Khê xoa đầu cô bé quàng khăn đỏ, "Nha Nha đợi ở nhà, nãi nãi làm xong việc sẽ quay lại và kể chuyện xưa cho Nha Nha nghe có được hay không?"
"Nha Nha muốn cùng nãi nãi ở một chỗ, Nha Nha không sợ." Ngắn ngủi mấy ngày, tiểu nha đầu đã trở nên ỷ lại vào nàng.
Nghe giọng điệu của Cô bé quàng khăn đỏ, Bạch Vân Khê sửng sốt,
"Nha Nha biết nãi nãi đi làm gì?"
"Đúng vậy, đi nhà cũ, trả nợ." Nha Nha ngẩng đầu nghiêm túc nói.
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều vô thức nhìn Đỗ Thị.
Đỗ thị sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không thiện ý nhìn nữ nhi, vừa định mắng nàng, lại bị Bạch Vân Khê xua tay cắt ngang.
“Nếu Nha Nha không sợ thì bà nội sẽ đưa con đi cùng.”
Dù sao Đỗ thị cũng không thích tiểu nha đầu này, từ nay nàng sẽ dạy đại tôn nữ cách cư xử.
*đại tôn nữ: cháu gái cả
. "Đỗ thị và Lý thị ở lại dọn dẹp nhà cửa, ba anh em các con cùng ta cùng ta đi gặp người, đem giấy nợ cha các con vay mượn lấy lại."
"Nương, người là lão thái quân trong nhà, chỉ cần người phân phó một tiếng, chúng con xin tuân mệnh." Bạch An Nghị cười tinh nghịch, thói quen vuốt mông ngựa.
Bạch Vân Khê lườm hắn một cái, ngươi mới là lão thái quân, ngươi gặp qua lão thái quân ba mươi sáu tuổi chưa?
Phi, dù sao cũng không phải là lão nương.
"Con về sau thu liễm lại cho ta, sau hôm nay tìm việc gì đó nghiêm túc làm, đừng ngày ngày làm trò cười cho người khác."
Thằng mất dạy, xui lão nhị tính kế mẹ đẻ ta còn chưa tính toán với ngươi đâu.
"Nương yên tâm, mấy ngày nữa con trai sẽ vào thị trấn tìm việc làm, tiền kiếm được đều đưa cho nương." Bạch An Nghị cười hì hì, mở miệng ra là đáp ứng.
"Lão nương liền bắt lấy hắn khai đao, cũng được, ai bảo hắn biết nói ngọt đây."
Bạch Vân Khê nhìn hắn, chẳng trách nguyên chủ yêu thích cái đứa nhi tử này, hay nói khoác lác da mặt còn dày lại biết vuốt mông ngựa, chuyện tốt đều hắn chiếm hết.
Vừa đến nhà cũ còn chưa kịp thở, Triệu Lập dẫn theo một đám người đã tới,
"Haha... Cử nhân nương tử làm đúng rồi. Triệu mỗ đến tiếp quản ngôi nhà như đã thoả thuận." Vừa nói, hắn ta vừa giả vờ giả vịt chắp tay. Nhìn thế nào đi nữa cũng rất qua loa.
"Cử nhân nương tử thật sảng khoái, vậy Triệu mỗ liền nghiệm thu một chút?"
"Triệu quản sự không cần khách khí, chúng ta đã dọn ra khỏi nhà như đã thỏa thuận. ngươi chỉ cần kiểm tra và nghiệm thu là được."
Lúc nói câu này đồng thời hắn liền hướng người bên cạnh nháy mắt, những tên đó nhận được phân phó, nháy mắt tản ra xung quanh, phòng trước hậu viện, một cái góc đều không buông tha.