Chương 18: Đều là hùng hài tử
Bạch An Diễm vừa mới đem giường chuyển vào phòng và bày biện, liền thấy nương ngơ ngác đứng ở cửa ra vào.
Sợ nương không hài lòng, thật cẩn thận đi tới, giải thích với nàng vì sao thiếu một gian phòng.
“Con đã làm rất tốt, hai ngày nay con đã vất vả rồi."
Nhìn ánh mắt lo lắng của con trai thứ hai, Bạch Vân Khê nhớ tới thái độ của nguyên chủ đối với hắn, chưa từng cho hắn sắc mặt tốt. Trong nhà có mấy người đọc sách, hắn là kẻ duy nhất chân lấm tay bùn, luôn cho rằng hắn vô dụng, chỉ mang lại sự xấu hổ cho gia tộc.
Quả nhiên nghe được lời khen, Bạch An Diễm ngơ ngác nắm chặt hai tay,
"Không. . . Không vất vả, nương thích là tốt rồi."
"Lần đầu tiên, ánh mắt nương nhìn hắn không có ghét bỏ, rất muốn khóc thì làm sao bây giờ?"
Nghe được tâm tư của con trai thứ hai, Bạch Vân Khê mím môi, thử đưa tay gạt một cọng rơm trên vai hắn.
“Con đã làm rất tốt, nương rất hài lòng. Lao động không có sự phân biệt cao thấp, chỉ cần phù hợp với mình là tốt. Trước kia tổ phụ con đã nói với nương, nhưng lúc đó nương không nghĩ thông suốt. Sau biến cố lần này nương mới hiểu ra, đọc sách đương nhiên là tốt, nhưng đó không phải là đường ra duy nhất.”
"Anh em các con chỉ là thiên phú bất đồng, sự việc am hiểu cũng không giống nhau thôi, còn lại không có khác nhau."
Bạch An Diễm nghe được mẫu thân tán thành, lập tức đỏ bừng mắt, thanh niên mười tám tuổi kích động xoa xoa tay.
Lần đầu tiên được khẳng định, có chút không biết làm sao.
Muốn khóc lại cảm thấy mất mặt, muốn cười nhưng lại có nước mắt. . . Biểu tình liền có chút vặn vẹo.
Nhìn bộ dáng của con thứ hai, Bạch Vân Khê có chút được an ủi, may mà lão nhị dễ cải tạo, chắc chắn sẽ sớm có được hai mươi điểm tích phân.
“Nếu nhà không xảy ra biến cố, có lẽ nương sẽ không bao giờ nhận ra ta tốt như thế nào... Nhà cũ không còn có vẻ cũng không hẳn là một điều tồi tệ.
Bạch Vân Khê: ". . ."
Nhanh như vậy đã bị vả mặt sao?
Quả nhiên vẫn là một tên khốn nạn, mạng sống của nhà cũ và lão cử nhân gắn liền với nhau, hắn nói những lời đó là tiếng người sao?
"Được rồi, chúng ta đi dọn dẹp thôi. Người đòi nợ rất nhanh sẽ đến đây, chúng ta sớm hoàn thành việc bàn giao đỡ rắc rối hơn.”
Nàng sợ rằng mình sẽ không thể kiểm soát được ý chỉ áp đảo trong lòng, rời xa những đứa con trai tiện nghi này.
“Vâng, nương tùy ý dạo, con và Lý thị cùng nhau dọn dẹp, sẽ nhanh thôi."
Bạch An Diễm lấy lại tinh thần, lập tức bảo Lý thị đi cùng hắn dọn dẹp lều tranh này, kể từ bây giờ đây sẽ là nhà của bọn họ.
Bạch Vân Khê bình tĩnh lại, nhìn Đỗ Thị đang nhóm lửa dưới nhà kho, mới đột nhiên phát hiện, thằng gấu con Bạch An Sâm kia đã không được nhìn thấy từ ngày hôm qua.
“ Đỗ thị, lão đại từ hôm qua chưa trở về à?”
Đồ khốn nạn, cả nhà bận bịu đến lật trời, hắn ngược lại tránh đi chỗ khác nghỉ ngơi.
"Nương. . . Quan nhân hắn. . . Không trở về." Nghe thấy tiếng mẹ chồng gọi, Đỗ thị lau tay vội vàng chạy tới, cúi thấp đầu với vẻ mặt áy náy.
"Rất tốt, rất tốt."
Không hổ gia hỏa có nhiều điểm tích phân nhất, sự ích kỷ đã đạt đến cực hạn.
"Nương, người bớt giận, quan nhân có lẽ là. . . là. . . Bị chuyện gì đó ngăn trở."
Đỗ thị cúi thấp đầu, bình tĩnh nói.
"Biết rõ là chồng của mình sai, mẹ chồng trách phạt chắc chắn không bỏ qua mình, Bạch An Sâm khốn kiếp, đi theo hắn một ngày cũng không được hưởng phúc, chỉ nhận khinh bỉ.”
Bạch Vân Khê nhìn Đỗ thị, trong lòng mới nảy ra ý định gói hai hai vợ chồng này lại và ném đi cùng nhau, tay nàng đã bị kéo lại.
"Nha Nha sao vậy?" Nhìn cô bé quàng khăn đỏ tội nghiệp, nàng đè nén lại suy nghĩ của mình.
"Phụ thân phạm sai lầm, nãi nãi đừng tức giận, Nha Nha giúp bà đấm lưng."
Nhìn một cái, hai vợ chồng này còn không hiểu chuyện bằng một nha đầu ba tuổi rưỡi.
"Ôi, cô bé quàng khăn đỏ của nãi nãi, thật là đáng thương."