Chương 17: Nàng bị đồng tình
Bạch An Diễm kiểm tra từng gian phòng một lần, từ trong ra ngoài, ngay cả phân trong nhà xí đều chuyển đến ruộng của nhà.
Theo quan điểm của hắn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, kiên quyết không để lại cho địch nhân bất cứ thứ gì.
Bạch Vân Khê gật gật đầu, liếc nhìn lão Tứ đang đỡ xe đẩy, lại quay đầu nhìn lại viện tử, nàng dùng cái tổ trạch này gán nợ, bắt đầu lại mọi chuyện, hy vọng mấy cái tiện nghi nhi tử có thể làm ra thay đổi.
Bắt đầu từ tầng chót đi lên, hết thảy bắt đầu lại từ đầu, nếu như còn không có chút cảm ngộ được điều gì, trước khi hệ thống xóa sạch nàng, nàng cũng phải đuổi đi những kẻ không bớt lo để tránh làm hại những người dân vô tội.
“Đi thôi.”
Bạch An Diễm cùng tứ đệ liếc nhau.
"Nương rốt cuộc vẫn không nỡ rời cái viện tử này, đáng tiếc trong tay hắn một xu cũng không có."
"Quả nhiên lão nương không tồn một đồng nào trong tay, hắn về sau cũng không thể lấy được tiền tiêu vặt."
Bạch Vân Khê yên lặng mài răng hàm, mấy cái xú tiểu tử, các ngươi chờ đi.
Lão nương sớm muộn cũng thu thập các ngươi.
Nắm tay Nha Nha, đi đằng sau xe ba gác, một đường dọc theo đầu thôn phía Tây đi đến.
Người dân trong thôn đều dậy sớm, người trẻ tuổi thì đi làm việc trong ruộng, người già thì đi nhặt phân vào trong giỏ.
Trên đường đi gặp mấy tốp dân làng đang ra đồng, nhìn họ vận chuyển đồ đạc bao lớn bao nhỏ đi đến cửa thôn, có người thở dài, có người đau lòng, cũng có người chế giễu.
"Này, thím của hắn đây là khỏe rồi?"
Trong một trăm tám mươi hộ ở thôn Liễu Thụ có hai cái gia tộc lớn, đó là Bạch thị và Tống thị, chiếm phần lớn dân số trong làng, còn lại cũng có một chút họ khác, bao gồm cả họ Vương họ Tôn, có một số gia đình họ Hoa, lẻ tẻ chỉ mấy hộ, bình thường không có cảm giác tồn tại.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, hơn mười năm trước những gia đình đó đều chạy trốn nạn đói đến đây rồi định cư lại.
Người chào hỏi nàng chính là con dâu cả của tộc trưởng Tống gia, Tống Vương, cùng bối phận với nàng, lớn hơn nàng một tuổi.
"Thì ra là chị dâu, ta không sao, sáng nay định xuống đất à?"
Bạch Vân Khê giơ tay sờ sờ miếng băng trên đầu, nghĩ đến lúc phải thay băng.
"Ừ, đi vào ruộng hái mấy cây củ cải trở về hầm đồ ăn, lát nữa đi ngang qua nhà ta, ta đưa ngươi hai cái nhé."
Tống Vương thị cười tủm tỉm nhìn Bạch Vân Khê, nhiệt tình mở miệng.
"Thật đáng thương, đột nhiên từ cử nhân nương tử cao tại thượng rớt xuống bùn, cũng không biết có thể chịu được hay không?"
Bạch Vân Khê nghe được tiếng lòng của Tống Vương thị, khách khí cười với nàng.
"Chị dâu không có việc gì ở nhà đồ ăn đủ rồi khi nào không đủ, ta tự mình hướng chị dâu đòi hỏi."
" Được, nhà ta trồng nhiều đồ ăn, không sợ ngươi tới cửa."
Tống Vương thị nhìn thấy nụ cười trên mặt Bạch Vân Khê, sững sờ một lát rồi cũng đầy tươi cười đáp ứng.
" Cử nhân nương tử cao cao tại thượng cũng sẽ nói những lời nhẹ nhàng với nàng ấy, có nam nhân và không có nam nhân che chở liền không đồng dạng."
Nụ cười trên mặt Bạch Vân Khê thiếu chút thì đông cứng, đưa mắt nhìn Tống Vương thị rời đi, mới dắt Nha Nha hướng đầu thôn đi.
Khi nhìn thấy túp lều trước mắt, nàng mới choáng váng, có ký ức là một chuyện, trực tiếp quan sát lại là một chuyện khác.
Xuyên qua ba ngày, hôm nay là lần đầu tiên nàng ra cửa, cái gì mắt thấy mới là thật, hôm nay đã được lĩnh giáo.
Có bốn gian lều tranh và một cái phòng bếp không có mái che, bùn cỏ đắp trên mái nhà còn chưa khô, xung quanh sân được rào bằng những phiến tre và gậy gỗ, trong sân chất đống đồ đạc bừa bộn, không có nơi đặt chân.
"Nương, người ở phòng chính, ta cùng đại ca mỗi người một phòng, lão tứ lão ngũ ở một gian, chờ qua mấy ngày, con trai có thời gian đắp thêm một gian phòng, cho tứ đệ và ngũ đệ tách ra mỗi người một phòng.