Chương 16: Nha nha thiếu cảm giác an toàn

Chương 16: Nha nha thiếu cảm giác an toàn

Tổ tôn hai ngủ say sưa, mãi đến chạng vạng mới mở mắt ra, nhìn căn phòng mờ mịt. Bạch Vân Khê mất một lúc mới thích ứng, vừa mới động, Nha Nha trong lòng cũng cùng tỉnh.

Bạch Vân Khê xoa đầu bé, "Nãi nãi đánh thức con à?"

"Không có, Nha Nha thích ngủ cùng nãi nãi." Tiểu nha đầu dụi mắt, nhếch miệng cười một tiếng.

Hai người vừa có động tĩnh, Đỗ thị đeo tạp dề bước vào nói, "Nương, ngài tỉnh rồi, cơm tối sắp xong rồi."

"Được, mấy người lão nhị trở về chưa? Lều tranh tu sửa ra sao rồi?"

Bạch Vân Khê nhìn xem Đỗ thị, sắc mặt nghiêm túc, xét đến sai lầm hôm nay nàng ta mắc phải, không có cách nào cho nàng ta sắc mặt tốt.

Nhìn thấy vẻ mặt mẹ chồng không vui, Đỗ thị sửng sốt một lúc rồi mới lấy lại tư thái cẩn thận hầu hạ.

"Nhị đệ dẫn tứ đệ và ngũ đệ đi mời các đường huynh trong tộc đến giúp đỡ, nhiều người làm việc tốc độ nhanh làm xong trước bữa trưa , còn dựng một cái bếp, buổi chiều một số đồ đạc được chuyển đến đó. Sợ làm phiền nương, nên không có di chuyển đồ vật ở trong phòng.”

"Nàng ta đã nói mà? Mẹ chồng làm sao có thể dễ dàng thay đổi, chỉ là bị thương mới có thể như thế."

Lúc nói chuyện, Bạch Vân Khê nghe thấy trong sân có tiếng bước chân, có lẽ là được Đỗ thị nói trước nên tiếng bước chân rất nhẹ.

"Nói với bọn họ ta đã dậy rồi, nhanh chóng chuyển đồ đạc, còn lại sáng mai chuyển nốt đi, chắc là trong sáng mai bọn đòi nợ sẽ tới.

Đỗ thị đáp một tiếng, quay người đi ra ngoài, một lát sau, trong viện vang lên tiếng đinh đinh đang đang của đồ vật được chuyển đi.

Bạch Vân Khê đứng dậy, dùng ga trải giường gói hết quần áo, bảo bọn họ cùng nhau chở đi, trời tối không nhìn thấy liền đốt đuốc.

Bận rộn đến giờ tý, ngoại trừ còn chiếc giường nàng đang ngủ, thậm chí cả nồi nấu cũng bị dọn đi.

Từ đầu đến cuối, Bạch Vân Khê vẫn luôn nắm tay Nha Nha, tiểu nha đầu nhìn ngôi nhà được chuyển đi, sợ hãi dựa vào bên cạnh nàng, mỗi khi muốn buông ra để làm việc gì đó, tiểu nha đầu liền giống như chim sợ cành cong, sợ bỏ rơi nó.

Xem biểu tình tiểu nha đầu sợ hãi, Bạch Vân Khê thở dài, cũng không biết bình thường Đỗ thị nói những gì trước mặt hài tử, làm tiểu cô nương bất an như vậy.

"Hài tử ngoan, từ nay về sau con sẽ ngủ với nãi nãi, sáng mai chúng ta sẽ dọn giường sớm.”

Sau khi nhà được sơ tán, tiểu nha đầu không dám ngủ vì sợ bị bỏ lại.

Bạch Vân Khê ôm người vào lòng, nhẹ giọng trấn an.

"Nãi nãi kể cho Nha Nha nghe tiếp câu chuyện về Cô bé quàng khăn đỏ và Sói xấu xa."

"Được,"

"Vậy nãi nãi sẽ tiếp tục những gì đã kể lần trước. Cô bé quàng khăn đỏ muốn gửi đồ ăn cho bà ngoại. Nương nàng đã nhiều lần nói với nàng phải thừa dịp thời tiết mát mẻ mau chóng lên đường, trên đường đi cẩn thận, không được tự ý rời đường lớn và không nói chuyện với người lạ. Khi đến nhà bà ngoại, đừng quên chào buổi sáng.”

“Cô bé quàng khăn đỏ vỗ ngực hứa sẽ nghe lời nương, vui vẻ xách bánh trứng và giỏ rượu lên đường. Nhà bà ngoại ở sâu trong cánh rừng Cô bé quàng khăn đỏ phải đi bộ một quãng đường rất dài mới có thể tới..."

Bạch Vân Khê nhìn Nha Nha đã ngủ say, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt bé, xúc cảm mềm mại.

Ngày thứ hai, vừa mới tờ mờ sáng, Bạch Vân Khê liền đem Nha Nha lay tỉnh, nhìn tiểu nha đầu ngơ ngác ngồi dậy, mãi đến khi đắp một chiếc khăn tay mát lạnh xoa lên mặt bé, mới thanh tỉnh lại.

"Nãi nãi, chúng ta dời giường đi à?"

"Ừ, chờ đến nhà mới, Nha Nha lại ngủ bù." Bạch Vân Khê đem giường buộc thật chặt, kêu lão nhị đang chờ ở ngoài vào dọn đi.

Nồi tối hôm qua đã được chuyển đi, Đỗ thị sáng sớm nay đã đi qua nấu cơm.

"Nương, đồ đạc đã mang hết rồi."