Chương 15: Đưa khuê nữ làm bia đỡ đạn
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, tuyệt đối xứng đôi.
"Nếu là nam nhân của ngươi trở về, nói cho hắn là lão nương bảo hắn làm, nếu như không muốn làm, ngại mất mặt, thì tự mình một người rời khỏi tộc không ai ngăn cản hắn."
"Vâng, "
Đỗ thị thấy mẹ chồng tức giận, đáp lời rồi vội vàng lui ra ngoài, nhìn thấy khuê nữ đang đứng ở cửa thò đầu vào nhìn, vừa định quát lớn một câu, nghĩ đến canh trứng gà tối qua, hướng bé vẫy tay.
Tiểu nha đầu rụt rè bước tới, " Nương, Nha Nha không gây rắc rối đâu."
" Nha Nha ngoan, đi bồi nãi nãi giải buồn đi.”
Mẹ chồng chắc sẽ không giận chó đánh mèo lên một cái hài tử đâu nhỉ?
"Vâng ~."
Sau khi nghe Đỗ thị phân phó, mắt Nha Nha sáng lên nhảy nhót tung tăng vào nhà.
Đỗ Thị nhìn bóng lưng bé bằng ánh mắt phức tạp, nghĩ đến thường ngày nàng ta chịu khổ, chút tình mẫu tử vừa mới trỗi dậy trong lòng lại đột nhiên tắt ngấm.
Nếu như Nha Nha là nhi tử, cho dù thân thể có bị tổn thương, mẹ chồng nghĩ đến cháu trai, sẽ mời đại phu xem bệnh cho nàng ta, cũng không đến mức lưu lại mầm bệnh, mỗi ngày toàn thân không thoải mái.
Nàng ta bị bệnh lâu, phu quân mỗi lần đều chê nàng ta cả ngày mặt ủ mày chau, không thú vị, nhìn khó chịu.
Nàng ta cũng không muốn nhưng không có sức lực, lưng lại đau nhức, đặc biệt là mấy ngày trong tháng, đau đến không chịu nổi.
Bạch Vân Khê nhìn nóc nhà, yên lặng thở dài, quay lại giường nằm nghỉ,, trong gia đình này không có ai thực sự quan tâm đến nàng, mỗi người đều có tâm tư riêng, trước tiên nàng phải dưỡng thương tốt rồi nói tiếp.
Nếu không, nàng sẽ chết trước khi hệ thống xóa bỏ.
"Nãi nãi, người không thoải mái sao?"
"Nha Nha? Sao ngươi lại tới đây."
"Nương sai Nha Nha tới bồi nãi nãi giải buồn." Tiểu nha đầu ngửa đầu, ghé vào mép giường, đôi mắt to lấp lánh.
Nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của tiểu nha đầu, Bạch Vân Khê gần như không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng, bắt lấy Đỗ thị mắng một trận.
Chính mình không dám thừa nhận lửa giận của nàng, lại kêu khuê nữ mình đến làm bia đỡ đạn, vậy mà thực sự sẵn lòng làm điều đó.
So với giả nãi nãi là nàng thì Đỗ thị càng giống bà ngoại sói hơn.
Bạch Vân Khê thở dài, duỗi tay ra ôm lấy Nha Nha, "Cô bé quàng khăn đỏ tội nghiệp, con có muốn bồi nãi nãi ngủ một giấc không?
" Được."
Tiểu nha đầu quả thực rất ngoan, nằm bên cạnh nàng chớp mắt mấy cái,
"Nãi nãi trên người thật là thơm."
"Vậy nãi nãi kể cho con nghe câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ và sói xấu xa được không?”
Bạch Vân Khê ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nha đầu đáng thương.
“Ngày xửa ngày xưa có một tiểu cô nương rất xinh đẹp, ai gặp nàng cũng quý mến, nhưng người quý nàng nhất chính là bà ngoại. Một ngày nọ, bà ngoại nàng tặng nàng một chiếc mũ trùm đầu nhỏ bằng nhung màu đỏ, rất đẹp. Tiểu cô nương đội nó hàng ngày, sau đó mọi người cũng quen, thường gọi nàng là "Cô bé quàng khăn đỏ"."
Nha Nha nghe, đôi mắt lấp lánh phát sáng, "Nãi nãi cũng thích Nha Nha nhất sao?
"Tất nhiên rồi, nãi nãi thích con nhất, ngủ ngoan, nãi nãi tiếp tục kể... Một ngày nọ, nương của Cô bé quàng khăn đỏ nói với nàng, đây là một miếng bánh trứng và một bình rượu nho, con hãy nhanh chóng mang cho bà ngoại. Bà đang ốm ăn những thứ này sẽ cảm thấy dễ chịu hơn..."
Nghe hơi thở đều đặn, Bạch Vân Khê cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Nha Nha, cũng nhắm mắt lại, tổ tôn hai người một người gầy gò, người còn lại bị thương, đều cần nghỉ ngơi.
Đỗ thị giặt quần áo trong sân vẫn luôn chú ý tới động tĩnh trong phòng, nghe trong nhà có tiếng thì thầm khe khẽ, mím môi.
Thái độ của mẹ chồng đối với Nha Nha quả thực đã khác, ít nhất bà không còn ghét bé nữa.
Dù sao cũng có quan hệ huyết thống, so với nàng ta một người ngoài thì vẫn có sự khác biệt.
Ôi, ngày kia sẽ chuyển qua lều tranh, thời kỳ khó khăn cũng bắt đầu, không biết khi nào mới kết thúc?
-
Kêu gọi thu thập~