Chương 13: Tất cả đều muốn tính kế nàng
Quên đi, nãi nãi thì nãi nãi đi, nghĩ đến mình có những đứa con trai sấp xỉ hai chục tuổi đầu, lão mẫu thân cũng đã làm, nhiều thêm một cái xưng hô cũng không sao.
"Nhưng con là nha đầu, về sau sẽ bồi thường tiền. . . Nương nói con là quỷ đòi nợ, lớn lên cũng vô dụng." Nha Nha nháy mắt mấy cái, ngây thơ mở miệng.
Bạch Vân Khê: ". . ."
Đỗ thị dạy con gái như vậy sao?
Bồi tiền hóa lời khó nghe như vậy có thể nói trước mặt sao? Liền không sợ khuê nữ lớn lên vặn vẹo.
.* Bồi tiền hóa: Món hàng phải bù thêm tiền, chỉ người con gái, vì thời xưa gả chồng cho con gái, lại phải cho con một món tiền hồi môn.
Được rồi, so với Đỗ thị, nguyên chủ cũng không khá hơn bao nhiêu.
Khuê nữ nàng mặc dù không thảm như Nha Nha, nhưng khi bị nguyên chủ gả đi, chẳng những giữ lại sính lễ của nhà trai, của hồi môn cũng chỉ gồm hai chiếc chăn bông, một bộ chậu rửa mặt một cái tủ nhỏ.
Đối với một gia đình cử nhân thì những đồ vật này quá mức keo kiệt.
Trong bữa tối, đám người Bạch An Diễm vẻ mặt mệt mỏi trở về, bọn họ tới báo cáo với Bạch Vân Khê trước:
"Nương, túp lều hư hại quá nghiêm trọng, sửa chữa sẽ có chút phiền toái, phải mất hai ngày. “
"Cũng không biết tứ đệ nói có chính xác không?"
Nghe tiếng lòng của nhị nhi tử, Bạch Vân Khê sững sờ, nhíu mày xem hắn.
"Bốn người không sửa được mấy cái lán? Các ngươi có thể làm được cái gì? Ngày mai không sửa được thì ngày mốt làm sao chuyển đi? Hay là muốn để lại những tài sản này cho những người đòi nợ? Nếu như các ngươi có tiền đồng thay đồ mới, ta không miễn cưỡng."
Bạch An Diễm sửng sốt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bọn họ làm sao có đủ tiền mua nhà. Buổi chiều nương tử nói với hắn, lương thực trong nhà đã cạn.
" Nương yên tâm, ngày mai trời chưa sáng nhi tử liền đi làm việc, bảo đảm buổi trưa ngày mai làm xong trước khi ăn cơm, không trì hoãn việc chuyển nhà vào buổi chiều."
"Tứ đệ khả năng nghĩ lầm, trong tay nương căn bản không có tiền riêng trợ cấp thuê phòng."
Nghe được tiếng lòng của con trai thứ hai, Bạch Vân Khê thiếu chút nữa thì nghẹn tim, hóa ra đó là chủ ý ngu ngốc của đứa con trai thứ tư keo kiệt.
Đều đã lửa cháy đến mông, một đám còn đang âm mưu tính kế nàng sao?
Thật là không có một cái bớt lo, nếu như không phải vì cái hệ thống hỏng kia, nàng đã bỏ của chạy lấy người rồi.
Nàng mới không cần lưu lại chịu đựng bực mình này.
Bạch An Diễm thấy nương mình sắc mặt khó coi, cúi đầu xoa xoa tay, vội vàng xin lỗi.
" Nương yên tâm, sáng mai con sẽ kêu mấy anh em trong tộc cùng làm việc, nhất định sẽ hoàn thành sớm."
"Nương không đề cập tới chuyện thuê phòng, trong tay hẳn là không có tiền riêng, những đồ vật trong nhà kiên quyết không thể lưu lại cho Mã hương thân, kể cả không dùng đến cũng phải dọn đi."
Bạch Vân Khê: ". . ."
Nàng cho rằng lão nhị là một người đơn giản lương thiện, không có tâm nhãn, sau hôm nay nàng phải cân nhắc lại.
Bạch An Diễm thấy lão nương vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, không dám lên tiếng nữa, ngượng ngùng lui ra ngoài.
Ngày hôm sau, vừa mở mắt ra, liền thấy Nha Nha đang nằm ở đầu giường, ôm cằm nhìn nàng.
Cảnh tượng ngày hôm qua lập tức hiện lên trong đầu, Bạch Vân Khê nhíu mày, không thể không chấp nhận sự thật linh hồn mình đã xuyên không.
"Nãi nãi, người tỉnh rồi à?"
“Chào buổi sáng, Nha Nha."
Bạch Vân Khê chống tay từ từ đứng dậy. Sau một đêm nghỉ ngơi, đầu nàng cuối cùng cũng hết choáng váng, vừa định mặc áo khoác vào thì nhìn thấy vết máu trên áσ ɭóŧ bên trong.
" Nãi nãi, cháu đi gọi nương cháu tới giúp bà."
Nói xong, cũng không đợi Bạch Vân Khê mở miệng, chân ngắn nhỏ chạy chạy ra ngoài.
Một lúc sau, Đỗ thị vừa lau tay vừa bước vào, nhìn mẹ chồng đang dựa vào đầu giường, bước nhanh hơn:
" Nương, nương tỉnh rồi, có thấy chỗ nào khó chịu không?"
" Không có, con mở cửa tủ ngăn thứ hai lấy cho ta một bộ quần áσ ɭóŧ, sau đó lấy một bộ quần áo ngoài từ ngăn tủ thứ ba, ta muốn thay.”
"Vâng ~, "
Vừa vào cửa, nàng ta nhìn thấy vết máu trên quần áo của mẹ chồng, đúng là cần phải thay đồ.