Chương 12 Trọng nam khinh nữ
Nghe một chút, liền biết là một hài tử nhu thuận, sao Đỗ thị lại không yêu thích đây?
"Nha Nha ngoan, nãi nãi ăn không vô, con giúp ta ăn một ít?" Bạch Vân Khê nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười hiền lành như bà ngoại sói, làm cô bé quàng khăn đỏ giảm xuống đề phòng.
Rốt cuộc chỉ là một tiểu nha đầu, nhìn thấy nãi nãi cười với mình, hai mắt sáng lên,
"Nãi nãi thật sự ăn không vô sao?"
" Đúng vậy, nãi nãi thật sự ăn không vô."
Nhìn xem, Cô bé quàng khăn đỏ đã mắc câu.
“Đúng vậy, Nãi nãi thật sự không ăn được.”
“Vậy Nha Nha giúp nãi nãi ăn một chút.” Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, nãi thanh nãi khí mở miệng.
"Vậy thì cảm ơn Nha Nha."
Bạch Vân Khê đút cho bé từng muỗng từng muỗng, tiểu nha đầu hưởng thụ nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, làm cho người khác đều cảm thấy chua xót trong lòng.
Những món ăn mà nàng từng cho là bình thường lại trở nên quý giá ở đây.
Trong ngôi nhà này, trứng gà cũng là khó kiếm được.
Ăn xong nửa bát canh trứng, Nha Nha vỗ vỗ bụng nhỏ:
" Nãi nãi, Nha Nha cũng no rồi."
"Về sau có đồ ăn ngon, nãi nãi mang Nha Nha cùng một chỗ ăn có được hay không?" Một hài tử ba tuổi, sức ăn cũng chỉ có một chút như vậy, Đỗ thị thật sự không quan tâm đến bé.
“Hôm nay Nãi nãi thật tốt."
Nha Nha ngẩng đầu lên, cũng không biết có phải là vì ăn canh trứng gà hay là vì nàng cười quá hiền lành, tiểu nha đầu bạo dạn hơn một chút.
Bạch Vân Khê nghe được giọng điệu ngây thơ của cháu gái mình, sửng sốt, trong trí nhớ của nàng, nguyên chủ mặc dù không ngược đãi cô bé nhưng cũng không hề quá chú ý.
Từ sau khi Đỗ thị có thai, nguyên chủ vẫn luôn hy vọng nàng ta sẽ sinh ra một bé trai, đứa cháu đầu lòng của Bạch gia nên là con trai mới đúng.
Đáng tiếc Đỗ thị phụ lòng mong đợi của bọn họ, sinh ra một tiểu nha đầu, lúc sinh còn giày vò muốn chết, nguyên chủ vốn không vui, đốivới cả Đỗ thị và con gái nàng đều không ra thế nào.
Nhưng nàng cũng sợ người ngoài bàn tán, thân là một cử nhân nương tử, thanh danh của nàng không thể có vết ố.
Vì vậy, cho dù nhìn thấy Đỗ Thị rất phiền lòng, nguyên chủ vẫn sẽ cho nàng ta mỗi ngày một quả trứng, cộng thêm một bao đường nâu, còn lại thì không có nữa.
Những điều này đối với một sản phụ bình thường là hợp lý, nhưng Đỗ thị khó sinh, thân thể bị tổn thương, phải thỉnh đại phu điều dưỡng mới được.
Trên thực tế, nguyên chủ còn chuẩn bị trước rất nhiều thực phẩm bổ sung sau sinh, bao gồm đường nâu, trứng gà, táo đỏ, hạt sen, long nhãn, một giỏ đầy... nhưng vì Đỗ Thị sinh con gái nên đều giữ lại.
Đỗ thị cũng biết ý mẹ chồng, nàng ta sinh con gái không được mẹ chồng đón nhận cho nên cũng không dám nhắc đến chuyện thỉnh đại phu.
Riêng nàng ta có nhắc chuyện này với Bạch An Sâm, nói rằng sức khỏe không tốt, sợ ảnh hưởng đến lần mang thai tiếp theo, nhưng người đàn ông đó hoàn toàn phớt lờ nàng, nói nàng ta nên thắp hương cầu nguyện vì mẫu thân không trách cứ, còn muốn thỉnh cái gì đại phu?
Tất cả chỉ là khoe khoang.
Đỗ thị trong lòng ủy khuất, cũng rốt cuộc không dám nhắc tới, nhưng dần dần ánh mắt nàng ta nhìn khuê nữ cũng biến đổi, chẳng những không có từ ái của mẹ ruột, còn ẩn ẩn có chút oán hận.
Nguyên chủ ban đầu từng vô ý nghe thấy được Đỗ thị phàn nàn rằng khuê nữ là quỷ đòi nợ, bồi tiền hóa, đó là tai họa của nàng ta.
Nguyên chủ lúc đó cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại tiểu nha đầu có tội tình gì?
Nghĩ tới đây, Bạch Vân Khê đặt chiếc bát vào ngăn tủ, đưa tay ôm Nha Nha vào lòng, cảm nhận được tiểu nha đầu cơ thể cứng ngắc, trong lòng lại lần nữa thở dài.
Cầm lấy khăn tay lên lau miệng, nàng nhẹ giọng dỗ dành,
"Con ngoan ngoãn, từ nay về sau nãi nãi đối xử tốt với Nha Nha mỗi ngày được không?”
"Thật sao?"
Nha Nha ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen như quả nho cực kì dễ thương, nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến làm cho lòng ngươi chua xót.
"Đương nhiên là thật, nãi nãi không bao giờ nói dối."
Bạch Vân Khê nhắc tới cái xưng hô nãi nãi, trong lòng như bị dao đâm.
Ah~, cái gì nãi nãi, nàng không muốn làm.
Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của tiểu nha đầu, nàng không đành lòng.