Chương 10: Nàng đúng là nãi nãi

Chương 10: Nàng đúng là nãi nãi

"Cháo uống hết rồi, đồ ăn thì chỉ ăn hai cái, nói là buồn ngủ, muốn ngủ một lát."

Đỗ thị quay đầu liếc nhìn chính phòng, thấp giọng mở miệng,

"Nhị đệ muội, ngươi nói nương có phải có chỗ nào đó không giống trước không?"

"Đại tẩu ý của chị là gì?"

Lý thị rời mắt khỏi nửa bát bắp cải hầm, vẻ bối rối nhìn lại

"Ta cũng không thể nói được chỗ nào khác, ta chỉ cảm thấy nương ngã một hồi, tỉnh dậy liền không giống trước."

Đỗ thị lắc đầu, nhận ra rằng Lý thị đã nhìn chằm chằm vào nửa bát thức ăn còn lại của nương.

“ Nhị đệ muội, ngươi ăn chưa no à?”

“Ha ha… Đại tẩu cũng biết bụng ta to, tiêu hoá nhanh, nhanh đói.” Lý thị cười khúc khích, khuôn nặt ngu ngơ, xem ra không thông minh bằng Đỗ thị.

“Đây, cho ngươi.”

Dù sao từ khi gả vào Bạch gia, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy mẹ chồng ăn đồ ăn thừa.

"Đa tạ đại tẩu, chị là người đối tốt với em nhất."

Lý thị tiếp nhận bắp cải hầm, gắp hai ba cái cho vào mồm, kể từ khi cha chồng gặp nạn, nàng chưa được ăn no

"Đại tẩu, ta đi rửa chén. . . Đúng rồi, ngươi vừa mới nói nương thế nào?"

Nhìn thấy bôn dạng nàng ta ngấu nghiến đồ ăn, Đỗ Thị khóe miệng giật giật,

"Không có gì đâu, nhị đệ muội nếu nhàn, thì đến đầu thôn giúp thu thập, ba ngày nữa muốn chuyển đi thì phải thu dọn đồ đạc ngăn nắp, thì mới sống thoải mái."

Phòng bếp là địa bàn của nàng ta, không thể để cho người khác tuỳ tiện xâm chiếm được.

"Đại tẩu, ba ngày sau chúng ta phải dọn nhà thật à?"

Lý thị không cam lòng nhìn căn nhà gạch xanh trước mặt, nàng ta đã quen sống trong một căn nhà lớn bây giờ đột nhiên chuyển qua túp lều, bốn phía lọt gió, chưa kể đến còn nhiều muỗi và côn trùng, chắc hẳn rất khó chịu.

Không chỉ một mình Lý thị không muốn, ai lại muốn sống trong căn lều mà bên ngoài mưa to thì bên trong mưa nhỏ, ẩm ướt, ngột ngạt, ngày mưa dầm còn có mùi ẩm mốc?

Trong thôn cũng có rất nhiều gia đình sống trong lều lán, những người đó đều nghèo đến mức không mở nổi nồi, quần áo chắp vá từng lớp, trông thật đáng thương.

Nghĩ đến về sau mình cũng trở thành loại phụ nữ như vậy, trong lòng nàng ta cảm thấy cực kỳ bi ai, nhưng biết làm sao được? Nhà nợ quá nhiều, căn bản không có khả năng chi trả.

Cha chồng chết rồi, cả nhà làm sao sống nổi?

Ôi!

Khi Bạch Vân Khê tỉnh lại thì trời đã tối, trên bàn đầu giường có một ngọn đèn dầu đang cháy, bên cạnh là một cái bát.

Nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu mờ mịt một lúc, Bạch Vân Khê im lặng thở dài, vừa dựa vào ván giường tựa vào đầu giường, liền phát hiện một cái đầu tóc đen nằm ở chân giường.

Một cái tiểu nha đầu nhìn chằm chằm nàng với đôi mắt to chớp chớp, trông như muốn lại gần nhưng lại sợ hãi.

Bạch Vân Khê sửng sốt, giơ tay xoa mi tâm, cái tiểu nha đầu này là cháu gái lớn của nàng, gọi là Nha Nha, Đỗ thị bởi vì sinh nàng, bị giày vò hai ngày hai đêm, tổn thương thân thể, ở cữ cũng không làm tốt, ba năm rưỡi vẫn còn lưu lại bệnh tật.

Đỗ thị mười lăm tuổi lấy chồng, mười sáu tuổi sinh con, nguyên chủ cũng trải qua như vậy cho nên cũng không cảm thấy có cái gì.

Nhưng tại Bạch Vân Khê xem ra, cô nương mười sáu tuổi, xương cốt còn đang lúc phát triển, chính mình vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể không nguy hiểm?

Cũng không biết có phải hay không bởi vì khó sinh, Đỗ thị đối với nữ nhi mình vất vả sinh ra tình cảm rất bình thường, thậm chí có điểm thờ ơ.

Nhìn xem, tiểu nha đầu mới ba tuổi rưỡi, tóc thưa thớt khô héo, ngay cả búi tóc cũng không được buộc ngay ngắn.

"Nha Nha, lại đây." Nghĩ tới nàng ba mươi sáu tuổi tuổi, đã lên chức nãi nãi, chức vị còn rất cao nha.

"Nãi nãi, người tỉnh rồi, con đi báo cho nương." Vừa nói, tiểu nha đầu nhanh như chớp chạy đi.

Hôm nay nãi nãi bị chảy máu, bé nằm trên cửa sổ đã nhìn thấy.

Một lát sau, Đỗ thị bước nhanh vào, nhìn mẹ chồng đang dựa vào đầu giường, tiện tay bắc đèn lên.