Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 63: Yêu Nhau Phẫu Thuật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Bàn

Tất cả trận chung kết các hạng mục mà lớp 7 phải tham gia đều đã thi đấu xong, nhưng lớp 1 vẫn còn một hạng mục khác, có điều Tống Dã cũng không muốn đi làm khán giả lắm.

Vì vậy mấy người không xem hết thi đấu liền rời khỏi thao trường về sân trường, Tống Dã mua 4 que kem, 4 người ở trong chòi nghỉ mát nói chuyện một hồi.

Khúc Liệu Nguyên lúc đầu thấy dáng vẻ kia của Tinh Tinh ở vận hội thể dục, tưởng nhỏ nhất định là một cô gái nói rất nhiều, bất ngờ là, Tinh Tinh ở ngay bên cạnh im lặng từ từ ăn kem, nghe 3 nam sinh bọn cậu nói chuyện, cũng không nói chen vào, thỉnh thoảng sẽ nghịch hai cái điện thoại.

Trên điện thoại của nhỏ treo một cái móc điện thoại acrylic, là một chữ "Thông," trên điện thoại của Văn Thông cũng treo một cái "Tinh."

Nhỏ và Văn Thông dường như rất tốt, tốt hơn so với tưởng tượng của Khúc Liệu Nguyên.

"Nhất Trung đúng là tốt hơn Tam Trung," Văn Thông bùi ngùi nói, "Ngay cả khai mạc vận hội thể dục cũng ra dáng hơn Tam Trung, vận hội thể dục năm ngoái của Tam Trung quả thực mẹ nó toàn là làm bừa, tao đúng là cu li, chỗ nào cần thì ra chỗ đó, chạy vượt rào chạy cự li dài chạy nước rút tham gia hết, cuối cùng còn bảo tao đi thi môn ném đĩa, tao còn chưa từng luyện, suýt nữa đập phải trọng tài rồi, đừng nói đến thành tích thi đấu, công sức mất trắng không nói, tí nữa là bị ghi tội."

Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đều bị hắn nói đến cười.

Tống Dã hỏi hắn: "Vậy ông còn luyện chạy vượt rào không? Sau này thi Đại học Thể thao?"

"Luyện chứ," Văn Thông cũng cao hơn năm ngoái, cao hơn Khúc Liệu Nguyên một chút, vì luyện tập thể dục thể thao nên cũng vạm vỡ rất nhiều, hắn tuỳ tiện chẳng quan tâm, nói, "Điểm tôi đây cũng không thi nổi đại học gì tốt, ba tôi lại nói đến lúc đó để tôi vào trường sư phạm ngành thể dục, đi ra làm giáo viên thể dục, đây là nói giỡn hả? Mấy ông nhìn tôi xem có tố chất làm giáo viên không?"

Khúc Liệu Nguyên khuyên răn bạn từ nhỏ: "Vậy mày cũng không thể luôn trốn học được, tao thấy mày cũng sắp trọ trong quán net luôn rồi, ngày ngày chơi game không nên chuyện gì cả, thành tích văn hoá của học sinh năng khiếu cũng rất quan trọng, hiện tại nhiệm vụ chính trong giai đoạn này chính là học hành cho giỏi, nếu không tương lai mày sẽ hối hận."

Tống Dã liếc mắt nhìn cậu, mang theo chút ý cười.

"Tao không học được," Văn Thông buồn rầu nói, "Kiến thức cấp 3 khó quá, tao cảm giác trí thông minh của tao chỉ đến trình độ 9 năm giáo dục bắt buộc thôi."

Tinh Tinh cười ở bên cạnh.

Văn Thông làm bộ trách mắng nhỏ: "Em đừng cười! Học cho giỏi vào, nghe anh em của anh đó, tương lai đậu đại học tốt, tha hồ mấy anh đẹp trai vừa thành tích xuất sắc vừa tốt như Tống Dã." Bị Tinh Tinh đảo mắt.

Khúc Liệu Nguyên liền hỏi Tinh Tinh một câu: "Điểm cậu thế nào? Định học xã hội hay tự nhiên?"

Tinh Tinh trả lời cậu, còn nói: "Muốn học xã hội."

Khúc Liệu Nguyên thế mới biết, điểm thi vào cấp 3 của nhỏ là đứng đầu lớp mình.

"Giờ thì không tốt òi," Văn Thông nói, "Đi làm người yêu tao, rớt xuống hai mươi mấy."

Tinh Tinh cười cười, có sự bất đắc dĩ không thể có cả cá lẫn tay gấu [1], cũng có sự không biết hối cải thiêu thân lao đầu vào lửa.

[1]: Một câu nói của Mạnh Tử, ý là trên đời có những thứ chỉ được chọn một.

Chờ kết thúc vận hội thể dục, nhiều người ra ngoài, Văn Thông và Tinh Tinh lại từ cổng Nhất Trung chen lẫn đi ra ngoài.

Tiễn hai người bọn họ đi, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên về ký túc xá thay quần áo.

Trên đường, Khúc Liệu Nguyên nói ra cảm xúc trong lòng: "Tiểu Dã, chờ tổ chức vận hội thể thao tuần này xong, tuần sau bọn mình không thể như thế nữa."

"Thế nào cơ?" Tống Dã nói đùa, "Ăn ít kem đi hả? Tuần này cậu ăn hơi nhiều thật."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Cậu biết cái tớ nói không phải cái này mà."

Tống Dã liền nghiêm túc hơn, nói: "Biết rồi, học tập quan trọng nhất."

"Đúng rồi, không thể như anh Thông với người yêu nó được." Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc hạ quyết tâm, nói, "Tuyệt đối không thể để việc yêu sớm ảnh hưởng đến thành tích."

Tống Dã liếc nhìn cậu, nói: "Được, vậy bắt đầu từ tuần sau, bọn mình sẽ không hôn môi nữa."

"..." Khúc Liệu Nguyên mới vừa đam mê hoạt động hôn môi này, chuyện thích nhất trong ngày của cậu là hôn môi, quyết tâm ngay lập tức bị đánh giảm đi một phần nho nhỏ, do dự nói, "Hôn, vẫn hôn được.

Một ngày...!chỉ có thể hôn một lần."

Tống Dã lại nói: "Nhiều quá đó."

"Thế, hai ngày một lần?" Khúc Liệu Nguyên tưởng thật nói xong, lập tức nhận ra Tống Dã lại đang đùa cậu, nói, "Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà."

Tống Dã vẫn đùa cậu: "Đúng đúng đúng, hôn môi đương nhiên là chuyện nghiêm túc rồi."

"Cậu hẳn hoi một tí được không?" Khúc Liệu Nguyên nổi nóng, nói, "Cậu thông minh đầu óc tốt, học bừa một tí là thi ổn, nhưng mà tớ đần, tớ không giỏi.

Nếu tớ không thi vào được lớp thực nghiệm, tương lai cũng không thi nổi đại học tốt, cậu đi học Bắc Đại Thanh Hoa rồi, tớ chỉ có thể vào Bắc Đại Thanh Điểu, bọn mình ở cùng nhau kiểu gì được?"

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên gục đầu xuống, sa sút tinh thần nói: "Đến lúc đó, cậu thành một người tài ba nào đó, có khi tớ cũng chỉ có thể thấy cậu trong thời sự, tớ không muốn như thế."

"Thế cậu muốn thế nào?" Tống Dã hỏi cậu, ánh mắt và trong lòng đều tràn đầy bất ngờ và kinh hỉ.

"Tớ muốn..." Khúc Liệu Nguyên lại không bày tỏ nữa, suy nghĩ một chút mới nói, "Nói là muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, nói thì rất dễ, muốn làm chắc chắn không dễ dàng như vậy, tớ không biết tớ có làm được không, nhưng tớ muốn thử xem."

Tống Dã không ngăn được nụ cười, nói: "Thử thi vào Bắc Đại Thanh Hoa?"

Khúc Liệu Nguyên biết lời này nói ra từ cậu, ai nghe cũng thấy là chuyện nghìn lẻ một đêm, không khỏi có chút thấy thẹn, ngập ngừng nói: "Thử...! cũng không được à?"

Chuẩn bị tới toà nhà ký túc xá rồi, Tống Dã dừng lại, tụt lại đằng sau nửa bước, Khúc Liệu Nguyên nhận ra được, quay đầu muốn nhìn, đã bị Tống Dã ôm chặt lấy từ sau lưng.

Khúc Liệu Nguyên: "?"

Học sinh trọ ở trường đi qua lại chứng kiến hai người họ cũng không thấy kì quái, dù sao thì cặp anh em này bình thường chính là vô cùng nồng thắm như vậy.

"Gì đấy?" Bản thân Khúc Liệu Nguyên cũng rất không thoải mái, nhỏ giọng nói, "Thả tay nhanh, đừng để người khác phát hiện bọn mình...!bọn mình..."

"Bọn mình yêu nhau," Tống Dã nói, "Để bọn họ phát hiện ra đi."

Khúc Liệu Nguyên trong nháy mắt bị sự quang minh lỗi lạc trong lời này của hắn khích lệ, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không sợ, trong lòng cũng muốn, cùng lắm thì để bọn họ phát hiện, Khúc Liệu Nguyên cậu, chính là cùng Tống Dã, yêu nhau.

Gió nhẹ cuối xuân, ánh chiều tà lặn về tây, vầng trăng khuyết nửa treo, đều nghe được tiếng lòng của bọn họ.

Sau khi ôm nhau như vậy một lúc, Tống Dã nói: "Vẫn giống như hồi trước, cậu phải nghe lời tớ."

Khúc Liệu Nguyên chẳng biết là hắn nói đến phương diện nào, vẫn bằng lòng nói: "Được."

"Bọn mình," Tống Dã nói, "Thử một lần xem."

Ngày tiếp theo là lễ bế mạc vận hội thể dục, các vận động viên giành được 3 vị trí đầu nhất nhì ba trong các hạng mục thi đấu lên đài nhận thưởng.

Tống Dã nhảy 3 bước và chạy cự ly dài 3000m, nhận được 2 tờ giấy khen quán quân và phần thưởng.

.

Truyện Tiên Hiệp

Khúc Liệu Nguyên ngoại trừ giải quán quân chạy nước rút 100m của mình ra, còn nhận được giấy khen "Tập thể lớp tiên tiến" do ban tổ chức gồm lãnh đạo nhà trường và hội học sinh bình chọn ra, để tuyên dương lớp 10-7 đã có sự thể hiện xuất sắc trong vận hội thể dục lần này.

Vận động viên đại diện cho lớp 7 đã tham gia 8 hạng mục trong vận hội thể dục lần này, trong đó có chạy nước rút 100m nam (Khúc Liệu Nguyên), giành được quán quân môn ném lao nam (Khang Minh), giành được á quân chạy cự ly dài 3000m nam (Diêu Vọng), một bạn học nữ còn lấy được hạng ba trong nhảy sào nữ.

Không chỉ đạt được thành tích xuất sắc trong thi đấu, các học sinh lớp 7 dưới sự chỉ huy của lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên, ngoài việc dọn rác ở khu vực khán đài lớp mình, mà còn tự phát trợ giúp hội học sinh quét dọn nơi thi đấu.

Mà đội cổ vũ do lớp phó Lưu Hiểu Hiểu chỉ huy, nhiệt tình lễ độ, phong cách tích cực, cũng trở thành một điểm sáng trên sân thi đấu trong một tuần tranh tài.

Buổi trưa rời trường về đến nhà, Khúc Liệu Nguyên bày tầng tầng giấy khen ra, Cao Tú Nguyệt và Khúc Đại Giang đều rất bình tĩnh, tuỳ tiện vỗ vỗ tay, khen một câu: "Không tồi không tồi."

Chẳng trách hai người bọn họ không hề kích động, từ khi lên Nhất Trung, tất cả giấy khen Khúc Liệu Nguyên nhận được còn nhiều hơn tất cả giấy khen từ hồi mẫu giáo lên cấp 2.

Nhà họ Khúc như đổi đi một đứa con trai, bắt đầu từ hè năm ngoái, "tên côn đồ nhà họ Khúc" tựa như được tiên nhân sửa dở thành hay, thay da đổi thịt triệt để, làm người lại từ đầu.

Cao Tú Nguyệt bây giờ nói chuyện cùng hàng xóm nhắc tới việc dạy con, đều là giọng không có gì đáng kể: "Lấy giấy khen có gì hiếm lạ đâu? Trên tường nhà tôi dán không nổi rồi."

Trong hai ngày cuối tuần, Tống Dã cho Khúc Liệu Nguyên củng cố ôn tập lại tất cả kiến thức trong một tuần nhỏ trước vận hội thể dục, rồi chuẩn bị trước nội dung phải học của mỗi môn trong tuần tới.

Khúc Đại Giang đã mua lại siêu thị nhỏ nói lúc trước kia, bận bịu bổ sung hàng hoá và chuẩn bị khai trương, Cao Tú Nguyệt cũng đi giúp hồi lâu, quay về vén rèm cửa nhìn nhìn, hai đứa nhỏ học hành vô cùng chăm chỉ, cũng thấy vui vẻ yên tâm.

Đến tối trước khi đi ngủ, khoá trái cửa phòng rồi, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên mới có thể làm theo giao hẹn, hôn môi "một ngày một lần."

Ở trong chính nhà mình, lại khoá cửa, hôn tự do thoải mái hơn ở trường rất nhiều.

Khúc Liệu Nguyên bị hôn đến choáng đầu hoa mắt mà vẫn say sưa không dứt, cảm giác đầu lưỡi Tống Dã linh hoạt như thể có thể thắt nơ bướm trong miệng cậu luôn rồi.

Tống Dã kiềm chế chỉ hôn cậu, không dám đi thêm bước nữa, thứ nhất là vì tuổi bọn họ còn nhỏ, nếm thử trái cấm quá sớm không có lợi với việc trưởng thành, thứ hai là vì Khúc Liệu Nguyên không hiểu gì thật, còn tệ hơn so với suy nghĩ của Tống Dã.

"Cậu chưa từng làm việc đó à?" Tống Dã trong lúc vô tình phát hiện ra chuyện này, giật mình hỏi, "Cho đến giờ chưa từng tự mình chạm vào?"

Hai người mặt đối mặt chen chúc trên giường Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên mới vừa bị hôn đến hai má và môi đều đỏ hồng hết sức, mắt cũng ngấn nước, hỏi: "Đang nói đến tɧẩʍ ɖυ hả?"

Tống Dã: "...!Ừ."

"Nghe Văn Thông kể rồi, hồi đầu tháng 3 từng thử một lần," Khúc Liệu Nguyên như giấu bệnh sợ thầy, ngượng ngùng nói, "Nó nói là đó đó lắm, nhưng mà hình như tớ không thế được, chỉ...!có hơi đau."

Lần đầu tiên thủ da^ʍ quá căng thẳng hoặc dùng lực không đúng thì đau cũng rất bình thường.

Não Tống Dã lắc đảo cực nhanh, không nói thật với cậu, sợ cậu học xong là ngày ngày thương nhớ đến loại chuyện này, đối với thân thể không tốt không nói, còn dễ dàng phân tâm, liền tiện dịp nói: "Đau là đúng rồi, đấy là một tín hiệu, nó nhắc nhở cậu đừng có đυ.ng vào nó.

Tớ thấy cậu như kiểu bị dài bao qυყ đầυ rồi, sợ là phải làm phẫu thuật."

"Há?!" Khúc Liệu Nguyên sợ hãi nói, "Làm kiểu gì? Phải đυ.ng dao kéo à?"

Tống Dã nói: "Tiểu phẫu, cắt đi là được rồi."

Trong cách giáo dục của gia đình Khúc Liệu Nguyên chưa từng có phần này, bọn nhỏ lớn lên trong môi trường nhà xưởng đơn thuần thường lớn muộn, ba mẹ cũng không dạy, cậu ngay cả việc cắt bao qυყ đầυ là chuyện gì cũng không rõ lắm, tưởng tượng ra cảnh phải đυ.ng dao kéo trên tiểu đệ đệ của cậu, quả thực sắp bị doạ chết rồi.

"Trước khi phẫu thuật không làm cái đó được," Tống Dã bắn tiếng đe doạ mà tiếp tục doạ cậu nói, "Cậu không có cái kia bình thường là đúng rồi, nếu không thì không lớn được."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Thế cậu làm phẫu thuật rồi à?" Nói bóng gió là, cho nên Tống Dã mới lớn được?

Tống Dã trong lòng sắp cười điên rồi, giả vờ đứng đắn mà nói tiếp: "Không phải tất cả mọi người đều cần làm, người với người trời sinh không giống nhau, tớ với cậu cũng không giống nhau, cậu thấy rồi còn gì?"

"Là không giống tớ." Khúc Liệu Nguyên lại nghĩ cái khác, hỏi, "Nhưng mà tớ bình thường...!bình thường đái dầm, liệu có ảnh hưởng không?"

Tống Dã nói: "Đấy là vô ý, không có việc gì.

Trước khi phẫu thuật đừng đυ.ng vào nó thì sẽ không ảnh hưởng đến việc phát dục, hiểu chưa?"

"Thế thì có phải mau làm cái phẫu thuật này không?" Khúc Liệu Nguyên tưởng là thật lo lắng bản thân "không lớn," nói, "Tiểu Dã, mai dẫn tớ đi phẫu thuật đi, bệnh viện nam khoa gì đó trong thành phố chắc là cũng làm được chứ? Tớ từng xem mấy quảng cáo đó rồi, ở trên nói có thể cắt bao qυყ đầυ."

"Mấy cái bệnh viện nam khoa quảng cáo chiếu lung tung này đều là làm ẩu, không đi được." Tống Dã trợn mắt nói bừa, còn làm đủ trò, "Phải đến bệnh viện chính quy, lấy số trước rồi xếp hàng sắp xếp thời gian phẫu thuật, phẫu thuật xong còn phải nằm nghỉ trên giường, phải xin giáo viên nghỉ ít nhất một tuần, sẽ ảnh hưởng đến việc đi học.

Hơn nữa loại phẫu thuật này tốt nhất là chờ 18 tuổi thành niên hẵng làm, nếu không cắt rồi còn dài lại, thế chẳng khác nào uổng công chịu đựng một dao, mà vẫn phải quay lại thêm một dao nữa."

Khúc Liệu Nguyên nổi lên nghi ngờ: "Sao cậu biết rõ thế? Cậu đã lớn đâu."

Tống Dã vô cùng trấn định, nói: "Nghe ba tớ nói, ổng hồi trẻ từng cắt rồi."

__________

Nửa đầu thì feel nửa sau thì hề....
« Chương TrướcChương Tiếp »