Edit: Bàn
Sau đó, hai người đều không nói tiếp, tuyết càng lúc càng nhiều, bọn họ nắm tay, đi qua gió tuyết, từng bước từng bước, cùng nhau về nhà.
Tuyết rơi trên mặt đất dần dần tích tụ thành một tầng, dưới ánh đèn đường vàng, hạt tuyết trong suốt loé loé phát sáng.
Khúc Liệu Nguyên bị chúng lấp loé càng thêm choáng váng đầu óc.
Tới dưới tầng, khi chuẩn bị vào hành lang toà nhà, cậu mới chợt nghĩ ra, vội vàng giãy bàn tay khỏi tay Tống Dã.
Tóc và vai hai người bọn họ rơi đầy tuyết, vào nhà, Cao Tú Nguyệt cũng không hỏi đã đi đâu, cầm khăn lông đến giúp hai người phủi tuyết trên người.
Tống Dã nói: "Dì Cao, để bọn cháu tự làm."
Hắn nhận khăn lông, phủi tuyết trên tóc Khúc Liệu Nguyên đi, rồi phủi sạch sẽ tuyết nằm trên vai Khúc Liệu Nguyên, cuối cùng mới lau cho mình.
Toàn bộ quá trình Khúc Liệu Nguyên cúi đầu nhìn giày mình, lúc này mới nhìn Tống Dã, ngay lập tức chuyển bước chân, tự mình vào phòng khách.
"Tiểu Khúc," Khúc Đại Giang hỏi, "Thấy bật lửa của ba không?"
Khúc Liệu Nguyên móc bao thuốc lá cùng bật lửa trong túi ra, đặt trên bàn trà, chờ bị mắng.
Khúc Đại Giang lại không nói gì, nói: "Ăn cơm đi, chúng ta ăn rồi, bảo mẹ hâm nóng cơm của hai đứa một chút."
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên ngồi chung một chỗ, mỗi người ăn một bát cháo nóng hổi, trên bàn ăn trước mặt đặt một đĩa bánh bao còn nóng, đều là Cao Tú Nguyệt tự mình làm.
Trong nhà phòng ăn và phòng khách nối liền cùng nhau, hai người lớn xem phim truyền hình, là một bộ phim mới đề tài quân đội, tên là "Binh sĩ đột kích."
Đây không thể nghi ngờ là thể loại Khúc Liệu Nguyên thích xem nhất, nhưng hôm nay cậu lơ đễnh, nhìn mấy lần, đều không tập trung được tinh thần, luôn không nhịn được mà nghĩ tới sự tình vừa nãy, luôn không nhịn được mà muốn len lén nhìn Tống Dã.
"Kia là Soả Căn à?" Tống Dã nhận ra một diễn viên trong bộ phim truyền hình, quay đầu hỏi cậu.
Khúc Liệu Nguyên vô thức né tránh sang bên cạnh, nói: "Hình như... hình như thế."
Tống Dã cười, dùng một loại ánh mắt kì lạ nhìn Khúc Liệu Nguyên, rất dịu dàng, lại có chút ý đặc biệt trong đó.
Khúc Liệu Nguyên không hình dung được, nhưng cảm giác thấy hôm nay hắn hình như đặc biệt... đẹp trai?
Ăn cơm xong, Tống Dã dọn bát đũa đi rửa, Cao Tú Nguyệt nhìn Khúc Liệu Nguyên vẫn ngồi cạnh bàn chơi, hận rèn sắt không thành thép nói cậu: "Trong mắt con có chút việc nhà được không? Cái gì cũng bắt Tiểu Dã làm."
Khúc Liệu Nguyên thực ra là đang ngẩn người liền tiện tay cầm giẻ lau bên cạnh, ngồi đó qua quýt lau cái bàn trước mặt.
"Làm ướt giẻ lau đi, con thế này thì lau cái gì?" Cao Tú Nguyệt lại nói cậu, nói xong thấy mặt, nói, "Sao mặt đỏ như vậy? Có phải bị bỏng lạnh rồi không?"
Khúc Liệu Nguyên sờ sờ mặt, bỏng tay.
Cao Tú Nguyệt cũng qua đây sờ một cái, lại sờ trán cậu, nói: "Không phát sốt. Đừng lau nữa, rủa mặt cái rồi ngủ đi, sưởi ấm trong chăn, ngủ một giấc là được rồi."
"Dạ." Khúc Liệu Nguyên ném giẻ lau, nghe lời đi rửa mặt, đi ra thấy Tống Dã đang nói cùng ba mẹ, như mọi ngày thì cậu nhất định sẽ muốn lại nghe một chút xem nói cái gì, nhưng hôm nay thì không, cậu trực tiếp quay về phòng chui vào chăn.
Bên này Tống Dã cùng vợ chồng Khúc Đại Giang hàn huyên vài câu, nói chuyện ba hắn Tống Chí Quốc sắp bị chuyển tới nhà tù tỉnh.
Khúc Đại Giang nói: "Hôm nay chú hỏi rồi, được mang chăn và quần áo vào trong, 2 ngày này chú mua cho ổng 2 bộ đồ lót với đồ mùa thu, mua thêm 2 cái quần bông nữa, nghe nói bên trong lạnh lắm."
"Chúng ta còn có cái chăn hoa mới, dày lắm, chưa đắp bao giờ, đưa cho ổng luôn đi." Cao Tú Nguyệt nói.
Hai người thảo luận vài câu, Tống Dã cũng chỉ nghe.
Khúc Đại Giang hỏi hắn: "Sáng mùng 3 tháng 1 đi, đến lúc đó chú với dì Cao đến trường đón cháu."
"Cháu không đi tiễn ổng," Tống Dã nói, "Thi học kì sắp tới rồi, học hành cũng căng thẳng. Hôm nay mới vừa gặp, để lần sau gặp lại đi ạ, nếu gặp nhiều quá, nói không chừng hai người bọn cháu còn cãi nhau."
Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.
Tống Dã đột nhiên hỏi: "Lúc nãy cháu với Tiểu Khúc đi dạo trong xưởng, tất cả phân xưởng đều nghỉ làm rồi? Dừng như thế cũng không phải chuyện nhỏ, có nói bước tiếp theo là muốn làm gì không ạ?"
Nếu như là Khúc Liệu Nguyên hỏi, Cao Tú Nguyệt một câu "Trẻ con đừng động những thứ này" là có thể đuổi rồi, nhưng Tống Dã trước sau như một biểu hiện ra gần giống như một người trưởng thành trầm tĩnh, hỏi cùng một câu hỏi, cùng là con cháu xưởng 407, Khúc Liệu Nguyên hỏi, chính là trẻ con tò mò rồi hỏi, Tống Dã hỏi, lại làm người ta cảm thấy hắn nghiêm túc muốn biết tình hình.
Khúc Đại Giang liền nhặt điều quan trọng nhất nói: "Lỗ quá nghiêm trọng, có 2 phân xưởng một năm rồi chưa trả lương, sau trong xưởng lại không có người dẫn đầu, 6 tháng cuối năm gần như rối loạn toàn bộ, hiện tại tất cả đều nghỉ làm, nói muốn tái cơ cấu."
Tái cơ cấu xí nghiệp quốc doanh, đối với hết thảy công nhân viên xưởng cùng con cháu trải qua cuối những năm 1990 đến những năm đầu của thế kỉ mới, không phải từ gì xa lạ. Lúc đó có tất cả hơn 10 xí nghiệp quốc doanh lớn nhỏ, và những xí nghiệp khác trên địa bàn thành phố, giữa những đợt sóng tái cơ cấu đó, nhanh chóng bị đào thải bởi thời cuộc, các xí nghiệp bị mắc kẹt, một lượng lớn công nhân viên đã bị sa thải.
Tống Chí Quốc chính là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hồi sinh xưởng 407. Vài năm sau hiện tại ông xuống ngựa, xưởng 407 cũng không thể tránh được số phận như vậy, rất có loại cảm giác vừa thực tế vừa hoang đường thành cũng do Tống Chí Quốc, bại cũng do Tống Chí Quốc.
Người cha luôn hi vọng con trai mình trở thành anh hùng. Tống Chí Quốc cũng không phải ngoại lệ, ông đương nhiên cũng đã kể cho con trai mình về cách mình đi ngược lại thời đại năm đó, để so sánh, đương nhiên cũng nhắc đến những đơn vị anh em khác làm ví dụ ngược lại.
Tống Dã biết đại khái tái cơ cấu xí nghiệp quốc doanh là chuyện thế nào, hỏi: "Là muốn tìm ông chủ tư nhân đến nhập cổ phần? Thế thì sẽ sa thải đến chín phần mười rồi."
Khúc Đại Giang: "... Cũng chưa chắc mà."
"Hiện tại chỉ là chưa đưa ra thông tin chính xác thôi," Cao Tú Nguyệt lo lắng nói, "Anh biết ông Lý phó phòng Lao động và Quản lý không? Ổng lúc nào cũng không đóng được miệng, biết chút xíu bí mật gì cũng phải nói ra bên ngoài, chính mồm ổng nói với Tiểu Triệu phòng em, nói là, xưởng chúng ta nhất định phải có người bị sa thải."
Phòng Lao động và Quản lý của xí nghiệp quốc doanh cũ, chính là phòng Tài nguyên nhân lực sau này. Vị phó phòng "ông Lý" này, đặt ở tương lai, chính là vị HR.
Khúc Đại Giang kinh hãi, sau đó liền thở dài không ngừng, ai cũng biết "sa thải" nghĩa là gì.
Tống Dã nhìn ông, lại nhìn Cao Tú Nguyệt, nói: "Chú Khúc, dì Cao, hai người tính toán thế nào ạ?"
Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, có tính toán gì không? Cao Tú Nguyệt lúc trước là công nhân phân xưởng sau làm nhân viên cung ứng, Khúc Đại Giang vẫn luôn làm việc ở phòng bảo vệ, hai người đều không phải thuộc ngành kĩ thuật, rời đi làm việc ở xưởng 407 gần 20 năm, đi vào xã hội, có thể làm cái gì?
Cao Tú Nguyệt tự giễu nói: "Nếu như bị cắt giảm thật, dì có thể đi bán hàng, chú cháu có thể tìm một công trường làm bảo vệ."
Tống Dã: "..."
Khúc Đại Giang lại thở dài, so với ông, tính cách Cao Tú Nguyệt lạc quan hơn một chút, điểm này Khúc Liệu Nguyên tương đối giống bà.
"Hai chúng ta vẫn chưa đến 40, vẫn luôn ở lại mảnh đất nhỏ này, mỗi lần vào thành phố đều cảm thấy người xưởng ta quê mùa không chịu được. Lúc này nếu thật sự bị sa thải rồi, đi ra ngoài xông xáo, nói không chừng cũng là chuyện tốt." Bà cười nói, "Tiểu Dã, cháu đừng quan tâm những thứ này, cháu và Tiểu Khúc cố học hành cho tốt là được, tương lai thi vào đại học tốt, dì và chú cháu không có nhiều tiền, thì có ít tiền, tạo điều kiện cho hai đứa lên đại học không có vấn đề gì."
Khúc Liệu Nguyên nằm trong chăn, không ngủ, lật qua lật lại, dường như toàn thân nơi nào cũng không được tự nhiên. Đơn giản bật đèn bàn kẹp ở đầu giường lên, chơi game bắn súng trong điện thoại một hồi, cánh tay có chút lạnh, không thể làm gì khác là dừng chơi, thu tay về. Năm nay hệ thống sưởi trong nhà hình như không quá ấm.
Trong phòng khách vẫn bật TV, tiếng trong TV lẫn vào tiếng ba người kia nói chuyện với nhau, người nào cũng nghe không rõ ràng.
Ba người này đang trò chuyện gì thế? Tiểu Dã sao vẫn chưa quay về?
Nhưng nghĩ tới Tiểu Dã lát nữa sẽ phải trở về căn phòng này nghỉ ngơi, cậu lại không được tự nhiên.
Chuyện xảy ra tối nay, rốt cuộc được coi là chuyện gì? Sau cái ôm đó, cậu vẫn luôn bị vùi lấp trong một loại cảm xúc tương tự như thẹn thùng, chỉ cần Tống Dã nhìn cậu, nói với cậu, cười với cậu... Cậu liền bắt đầu đỏ mặt.
Nếu như nói khi đó ôm nhau, Khúc Liệu Nguyên vẫn mơ mơ màng màng không rõ, trên đường trở về như thể bị bông tuyết thôi miên làm tâm trí mê muội, nhưng sau khi trở về cậu bắt đầu hiểu một chút. Nhưng cũng có chỗ không hiểu.
Nếu như Tống Dã là con gái, hoặc chính cậu là con gái, cậu liền hiểu hết toàn bộ.
Tống Dã là một nam sinh, cậu cũng thế, nam sinh cùng nam sinh? Không phải chứ?
Kẹt -- Cửa phòng hơi cũ bị đẩy ra. Tống Dã đã trở về.
Đuôi giường Khúc Liệu Nguyên hướng về phía cửa, cậu loi nhoi ở dưới, giơ đầu lên nhìn Tống Dã.
Tống Dã nói: "Ơ? Sao cậu còn chưa ngủ?"
Khúc Liệu Nguyên làm bộ làm tịch nói: "Tớ là bị cậu đánh thức được chưa."
Tống Dã đóng kĩ cửa lại, xoay tay nắm cửa khoá trái -- bình thường thì không khoá.
Hắn tiến đến, vứt gối mình xuống cuối giường, ngồi xuống đầu giường.
Giường hai người bọn họ xếp thành hình chữ L, như vậy giống như là hăn đang ngồi bên người Khúc Liệu Nguyên.
Hắn cúi đầu, nhìn Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên trong nháy mắt cảm giác mặt mình có lẽ lại đỏ rồi, có điều đèn bàn màu ấm, hẳn là không nhìn ra đâu.
"Cậu đỏ mặt cái gì?" Tống Dã cười hỏi cậu.
"Tớ là bị gặp lạnh, trách ai đây?" Khúc Liệu Nguyên động não một cái, nghĩ ra lí do.
"Trách tớ," Tống Dã nói, "Là tớ hại cậu, xin lỗi."
Khúc Liệu Nguyên không ngờ hắn sẽ nói như vậy, còn nói có vẻ rất nghiêm túc, liền có chút xấu hổ, nói: "Cũng chẳng phải nghiêm trọng như vậy, không phát sốt, ngủ một giấc là được rồi."
Tống Dã trên mặt có chút cười yếu ớt, nói: "Không phải, tớ nói chuyện khác."
Khúc Liệu Nguyên hỏi: "Chuyện gì?"
Tống Dã rũ mắt, có chút thần bí, lại có chút đắc ý, nói: "Một chuyện cực kì tốt."
Khúc Liệu Nguyên lơ ngơ nói: "Đến cùng là chuyện gì vậy?"
Tống Dã cũng không nói ra, nói: "Cậu không phát sốt thật à? Để tớ sờ thử xem."
Hắn lại gần sờ mặt Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên sợ bị phát hiện chuyện mặt mình nóng hổi là vì xấu hổ, trốn tránh không cho Tống Dã sờ, trốn qua trốn lại, lại duỗi tay ra đẩy Tống Dã đang tới gần cậu, dần dần phát triển thành một trận ẩu đả, cách đầu giường không có gì bất tiện, Tống Dã ngồi xuống giường Khúc Liệu Nguyên, xuất ra đòn sát thủ lợi hại nhất để đối phó Khúc Liệu Nguyên, xốc chăn, cù lét cậu.
Khúc Liệu Nguyên sợ nhột trong nháy mắt liền bị chế ngự, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, vừa cười vừa cầu xin tha thứ: "Tớ sai rồi tớ sai rồi, Tiểu Dã Tiểu Dã, anh, anh ruột em, anh tha cho em đi."
Cậu nằm ngủ thì mặc áo ba lỗ cũ làm pyjama, loại áo ba lỗ này ống tay cổ tay vốn rất rộng, hôm nay mặc cái này không biết đã giặt bao nhiêu lần, mặc với không mặc chẳng khác gì nhau. Trải qua một mùa thu và nửa mùa đông, cậu trắng lên rất nhiều so với xuân hạ, không còn là một cục than nhỏ nữa, mà là một miếng bánh gạo vàng.
Tống Dã ngừng tay.
Khúc Liệu Nguyên như sống sót sau tai nạn, sắp cười đến chết rồi, lúc này đột nhiên dừng lại, còn hơi thở hổn hển không tự chủ được, lên án nói: "Tống Tiểu Dã, cậu đừng lúc nào cũng dùng chiêu này được không?"
Tống Dã vén chăn lại giúp cậu đắp kín, quay về giường mình, cởϊ qυầи áo đi ngủ.
Khúc Liệu Nguyên vẫn còn nói: "Biết tớ sợ nhột mà còn như vậy, quá ức hϊếp người rồi!"
Tống Dã tự tay tắt đèn bàn, nghĩ thầm, đồ ngốc! Cái này mà gọi là ức hϊếp người?