(Tâm huyền: Sợi dây trong tim, hay còn gọi là tiếng lòng/ tình cảm sâu sắc nhất trong tim.)Edit: Bàn
Khúc Liệu Nguyên cẩn thận nhìn điểm mỗi môn của Tống Dã, Toán và Vật lý là điểm tuyệt đối, Hoá học 99, các môn khác cũng đều từ 95 trở lên.
Tiểu Dã thực sự là quá lợi hại!
Khúc Liệu Nguyên lúc này mới yên tâm rồi vui vẻ quay về phòng học.
Chính cậu lần này xếp thứ 29 trong lớp 7, giữa gần 1000 học sinh cả khối, cũng đứng vào top 500, khi nhập học là học sinh dốt đội sổ, đã tiến bộ trở thành học sinh trung bình. Tuy khoảng cách để có thể thi vào lớp thực nghiệm còn chênh lệch rất lớn, nhưng sau khi nỗ lực có được đền đáp, thực sự đã là chuyện làm người ta vui vẻ nhất rồi.
Từ hành lang phía tây quay về phòng học lớp 7, cậu vừa ngâm nga hát, vừa một bước hai bậc cầu thang mà chạy chậm lên cầu thang, cậu ngâm nga một bài hát giọng nữ lưu truyền rộng rãi nhưng ca từ kì quái: "Thấy gián, tôi không sợ không sợ nha! Tôi thần kinh khá vững, không sợ không sợ không sợ nha!"
Bởi vì điểm thi mang tới bầu không khí áp suất thấp, hành lang tầng 1 tầng 2 cùng cầu thang hầu như không có người nào, cậu vừa lên đến tầng 2, liền thấy ở cửa phòng học lớp mình có 2 người đang nói chuyện với nhau.
Hả? Là Tống Dã và Diêu Vọng.
Hai người mặt đối mặt, cách nhau hơn 1m, giống như biểu tình trêи mặt hai người bọn họ lúc này, đều rất có khoảng cách.
Lúc Khúc Liệu Nguyên đi lên, Tống Dã vừa đưa mấy tờ giấy cho Diêu Vọng, là hoá đơn sửa điện thoại cùng hoá đơn đến bệnh viện kiểm tra lấy thuốc. Hai người nghe được tiếng Khúc Liệu Nguyên ngâm nga hát, đều quay đầu lại nhìn cầu thang.
Hoá ra là tìm Diêu Vọng thanh toán phí tổn. Khúc Liệu Nguyên cười sang đây, một tay dùng sức vỗ vai Tống Dã, nói: "Bạn học Tống Dã, tớ qua phòng giáo vụ xem điểm của cậu rồi, cậu thi được hạng nhất toàn khối, quá lợi hại nha!"
Tống Dã khẽ mỉm cười, nói: "Bạn học Khúc Liệu Nguyên, cậu cũng tiến bộ rất lớn."
"Toán tớ thi được 98 điểm." Khúc Liệu Nguyên tựa như tranh công nói, "Chính trị là thấp nhất, mà cũng hơn 80."
Tống Dã gật đầu nói: "Tạm được, phải tiếp tục cố gắng."
Hai người bọn họ nói chuyện điểm số với nhau.
Diêu Vọng nghiêng đầu mượn ánh sáng từ trong phòng học, nhìn mấy tờ giấy, mở miệng nói: "Tiền mặt trêи người tôi không đủ, lấy được tiền sẽ đưa cậu."
Tống Dã quay lại nhìn cậu ta, trêи mặt vẫn treo nụ cười, nói: "Không cần đặc biệt tìm tôi, cứ đưa lớp trưởng các cậu là được."
Khúc Liệu Nguyên biết tổng cộng là bao nhiêu tiền, nói: "Không cần phải gấp, lúc nào có thì đưa là được."
"Lấy được trả mày luôn." Diêu Vọng trả lại mấy tờ hoá đơn cho Tống Dã, xoay người đi vào phòng học.
Khúc Liệu Nguyên thấp giọng hỏi Tống Dã: "Cậu nói nó cái gì à? Sao nó không vui vậy?"
"Chuyện bắt nó moi tiền, vui được sao?" Tống Dã liếc mắt nhìn cậu, nói, "Tớ nói được nó cái gì? Cũng có quen nó đâu."
Khúc Liệu Nguyên nghĩ một chút, liền không suy nghĩ nữa, tiếp tục vui vẻ vì chuyện thành tích.
Tiết tự học thứ 2, uỷ viên các môn tới văn phòng lấy bài thi tháng về phát, sau khi tan lớp, hơn nửa bạn học đều tự giác ở lại tự học, sửa lại câu sai trong bài thi.
Khúc Liệu Nguyên hết tiết thì vội vàng chạy về kí túc xá, khởi động điện thoại, gọi điện về nhà, báo cáo điểm thi tháng tốt lần này cho ba mẹ, nói không chỉ có mình tiến bộ rất lớn, Tống Dã còn thi đứng đầu toàn khối.
Cao Tú Nguyệt rất vui mừng cho hai người bọn họ, trong điện thoại dặn con trai: "Ở trường học tập cho giỏi, hoà thuận với bạn học, phải nghe lời Tiểu Dã."
Cú điện thoại này kéo dài 10 phút, Khúc Liệu Nguyên và mẹ chưa nói xong, cuối cùng vẫn là Khúc Đại Giang nói bên cạnh thúc giục dập máy "Đừng lãng phí tiền điện thoại," Cao Tú Nguyệt đành lưu luyến không rời mà dập máy.
Phòng 411 vẫn chưa có người trở về, tầng 4 toàn là học sinh mới lớp 10, trong hành lang không náo nhiệt như ngày thường.
Buổi chiều trước khi tới trường Khúc Liệu Nguyên đã tắm ở nhà, hiện tại lười tới phòng tắm của trường tắm thêm lần nữa, liền qua phòng giặt lấy một chậu nước về, đổ thêm nước nóng, ngồi lên ghế, vừa rửa chân vừa chơi điện thoại, chat với Văn Thông vài câu trêи QQ.
Tam Trung cũng vừa thi tháng xong, lớp 10 Tam Trung không phân lớp năng khiếu, học sinh năng khiếu xen lẫn trong lớp phổ thông cùng nhau học, Văn Thông thi được hạng nhất từ dưới lên trong lớp hắn.
Anh Thông thật đẹp trai:【tui thật hối hận khi vào học Tam Trung, ba tui biết mấy lãnh đạo trường, sớm muộn cũng biết tui thi được No.1, tui sắp ăn đòn rồi】
Tinh hoả: 【🤣】
Anh Thông thật đẹp trai:【Tinh Tinh thi được No.2 đếm ngược lớp ẻm, hội hai người tui đúng là trời sinh một đôi】
Tinh hoả: 【anh Thông, tao thi xếp thứ 29 lớp tao】
Anh Thông thật đẹp trai:【💣】
Tinh hoả: 【Tiểu Dã thi đứng đầu cả khối】
Anh Thông thật đẹp trai:【💣💩】
Tinh hoả: 【ý gì đấy? Thi đứng đầu cả khối mà còn phân?】
Anh Thông thật đẹp trai:【ý là tui muốn nổ phân đầy người hai đứa bạn đó】
Tinh hoả: 【tao cũng nổ mày】
Tinh hoả: 【💣💩💣💩】
Hai người nổ lẫn nhau nửa ngày, nước rửa chân của Khúc Liệu Nguyên sắp lạnh, mới không chat nữa.
Cậu cũng không lau khô nước, ống quần cuốn lên, chân ướt đi dép, bưng chậu muốn đi đổ nước, ra cửa đυ.ng vào Diêu Vọng vừa về, suýt nữa đổ nước rửa chân lên người Diêu Vọng, vội nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi! Này sao mày không nhìn?"
"Mày hơi bị ác nhân cáo trạng trước đấy," Diêu Vọng cười nói, "Tao coi như là mày cố tình."
Khúc Liệu Nguyên cũng nói đùa: "Làm gì đấy? Lại muốn cà khịa à?"
Diêu Vọng nghiêng người cho cậu qua, cậu bưng chậu vào phòng giặt.
Phòng giặt có cùng diện tích với phòng kí túc xá, cửa vào đối diện một cái cửa sổ, hai bên trái phải lần lượt là vòi nước và bồn rửa, hai bên tường mỗi bên có một tấm gương lớn.
Khúc Liệu Nguyên đổ nước rửa chân, lại đổ thêm ít nước rửa chậu, cậu ở nhà dùng chung một cái chậu rửa chân với Tống Dã, rửa xong đổ nước ra thì để bừa sang một bên, bị Tống Dã quở trách nhiều lần, khiến cậu nhớ kĩ dùng nước sạch rửa chậu lần nữa, lâu dài cậu cũng tạo thành thói quen này.
Rửa xong đổ sạch nước, từ trong gương cậu thấy Diêu Vọng ở cửa, hình như đang chờ cậu.
Cậu một tay nhấc chậu đi ra, nói: "Làm sao đấy?"
Diêu Vọng lấy ra một cái ví rằn ri muốn mở ra, nói: "Mới lấy tiền về, trả cho mày."
Tan tiết tự học buổi tối rất nhiều học sinh ngoại trú ra ngoài, cậu ta đại khái là chen lẫn vào trong đi ra ngoài một chuyến.
Khúc Liệu Nguyên thấy một xấp tiền thật dày trong ví cậu ta, vội nói: "Tài bất ngoại lộ mày biết không? Đi đi đi, về phòng hẵng nói."
Vào trong phòng, Diêu Vọng đưa tiền cho Khúc Liệu Nguyên, cậu ta đưa đều là tờ 100 tệ, nhưng tiền thuốc bệnh viện có lẻ có chắn, phải trả lại tiền cho cậu ta.
"Tao không có tiền," Khúc Liệu Nguyên nói, "Giờ không có cách nào trả mày."
Diêu Vọng cũng không quá quan tâm, nói: "Tiền ít thế này, không cần trả lại."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không được, mai chạy bộ sáng sớm xong, tao hỏi xin anh tao ít tiền, trả lại mày."
Diêu Vọng kinh ngạc nói: "Lớp trưởng, mày ngay cả tiền tiêu vặt cũng không có à?"
Khúc Liệu Nguyên sợ làm mất, liền nhét tiền vào trong hộp đựng điện thoại, khoá trong ngăn kéo, mới nói: "Trong tay anh tao hết, tao cần thì tao tìm ảnh, có điều bình thường tao cũng không cần."
Diêu Vọng như có điều suy nghĩ, lại hỏi: "Thế khi mày về nhà, nó có bắt nạt mày không?"
Khúc Liệu Nguyên ngạc nhiên nói: "Sao ảnh bắt nạt tao được? Ảnh tốt với tao khỏi nói luôn."
Diêu Vọng cười một cái, nói: "Thật không, là tao nghĩ nhiều à?"
"Đương nhiên." Khúc Liệu Nguyên thấy dưới đất có giấy vụn, đi lấy chổi quét rác, nói, "Hai bọn tao lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã rất thân."
"Lớn lên cùng nhau? Thế sao hai đứa mày khác nhau thế?" Diêu Vọng ngồi nghiêng bên giường, dựa vào thang giường trêи, nói, "Tống Dã nó nhìn cũng tạm được, chỉ là chớp mắt nhìn qua, thì tao thấy nó cũng chẳng thả được cái rắm nào tử tế..."
"Đừng có nói xấu anh tao," Khúc Liệu Nguyên ngồi thẳng dậy, giơ chổi lên chỉ Diêu Vọng, cảnh cáo cậu ta nói, "Cẩn thận tao điên lên với mày đấy."
Diêu Vọng cười nhạo một tiếng, nói: "Mày đần thế. Hồi đánh nhau ở kí túc xá, lúc Tống Dã động thủ với tao cũng chẳng phải hiền lành gì, đánh được không nói, ra tay còn ác, đấm là nhắm thẳng vào đầu, nếu không phải là ông... Nếu không phải là tay tao tốt, thì chắc là bị nó đánh vỡ đầu rồi."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đấy là tưởng tao bị mày đánh, tao đã nói là ảnh tốt với tao rồi mà lại."
"Thế sao chờ Triệu chủ nhiệm vừa đến, nó lại lật mặt nhanh như vậy?" Diêu Vọng đầy mặt xem thường, nói, "Mở mồm ngay câu đầu tiên là đổ hết trách nhiệm đánh nhau lên đầu tao, vừa mới sống chết đánh nhau với tao xong, Triệu chủ nhiệm vừa đến, nó lập tức cúi đầu nhận sai, phản ứng nhanh đấy, giờ mới 16 17, cứ như thế gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, về sau chắc chắn chẳng phải loại tốt đẹp gì."
Khúc Liệu Nguyên ném chổi một cái, cả giận nói: "Mày còn nói nữa, có chịu thôi hay không!"
"..." Diêu Vọng đổi giọng, cười nói, "Tâm sự vớ vẩn thôi mà, sao lại tức giận thật vậy? Hẹp hòi thế, làm lớp trưởng kiểu gì chứ?"
Khúc Liệu đúng là có chút gánh nặng lớp trưởng, lại nhặt chổi lên, vừa phần phật phần phật quét rác, vừa nói: "Đấy gọi là thông minh, mày tưởng ai cũng thi được hạng nhất toàn khối à? Tao nói mày đấy, giờ ngồi cùng bàn với Hách Diễm rồi, suy nghĩ thật kĩ làm sao học tập người ta, nâng cao nâng cao thành tích của mày, được không?"
Diêu Vọng rũ mắt nhìn cậu, nói: "Lớp trưởng, nếu lần tới tao thi tốt, có được thưởng không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Mày muốn thưởng cái gì?"
"Mày muốn để tao tự yêu cầu sao? Cái gì cũng được?" Diêu Vọng cười, bình thường cho dù cậu ta cười, cũng là cười kiểu lạnh nhạt, lúc này có vẻ rất là vui, lần đầu tiên cười đến lộ ra hai cái răng nanh.
Khúc Liệu Nguyên lại cảm thấy có quỷ, cảnh giác nói: "Mày định yêu cầu cái gì vi phạm nội quy kỉ luật trường à?"
Diêu Vọng nói một cách logic rõ ràng: "Tao mà thi tốt, thì tao chính là học sinh ngoan, mà học sinh ngoan thì làm sao vi phạm nội quy kỉ luật trường được?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "... Mày nói nói trước đi, để tao nghe nghe xem là cái gì."
Diêu Vọng ngồi về phía sau một chút, dựa lưng vào tường trong giường, khuôn mặt cũng bị khuất vào bóng ván giường trêи, nói: "Tao vẫn chưa nghĩ ra, nghĩ xong nói với mày."
"Mày đầu tiên cứ thi tốt đã rồi nói." Khúc Liệu Nguyên quét rác vào cái hốt rác, đi đổ.
Chạy bộ sáng sớm ngày hôm sau kết thúc, Tống Dã lại chờ Khúc Liệu Nguyên bên bãi tập.
Lần này thi tháng, xếp hạng cả khối thay máu, cả khối đều đã truyền ra, những học sinh mới lớp 10 sau khi đi qua hắn, đều tránh không được mà thấp giọng thảo luận: "Tống Dã thi hạng nhất toàn khối, cậu biết chưa?"
Khúc Liệu Nguyên chạy tới gặp hắn, vỗ vai hắn cùng đi, trêи đường tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ hoặc khâm phục của người khác đối với Tống Dã, thì có cảm giác vinh quang kiểu "Hạng nhất toàn khối là anh tôi!"
Loại tình cảm kì diệu mà ʍôиɠ lung mấy ngày trước, Khúc Liệu Nguyên cũng đã nỗ lực tìm cho mình một lời giải thích rất hợp lí --
Nam sinh đến tuổi này, nếu như là thời cổ đại, đều đã kết hôn sinh con, hiện tại về mặt tâm lý thì cậu không muốn yêu sớm, nhưng về mặt sinh lý thì đã trưởng thành, cụ thể biểu hiện ở việc cậu đái dầm nhiều hơn trước đây.
Người thân cận với cậu nhất là Tống Dã, Tống Dã lại đẹp hết sức, vậy nên đương nhiên cậu sẽ không tự chủ được mà đem loại huyễn tưởng này đặt lên người Tống Dã.
Nói cho cùng, vẫn phải trách lần đó Văn Thông nói hôn môi gì gì, nếu Văn Thông không đề cập tới, Tống Dã cũng sẽ không "hôn" cậu, cậu cũng sẽ không mơ thấy loại giấc mơ xấu xa kia, sau đó cũng sẽ không sản sinh huyễn tưởng kì quái gì với Tống dã.
Đáng đời Văn Thông bị nổ phân đầy người!!!
Thi tháng đã gõ chuông cảnh báo nhóm học sinh, thi xong kì thi cấp 3, vào được trường cấp 3 trọng điểm, nhưng điểm cuối cùng vẫn còn rất xa.
Bắt đầu từ nay về sau, học sinh lớp 10 khoá này dần quay lại dáng vẻ chuẩn bị cho kì thi năm lớp 9 trước đây, tất cả mọi người đều từ khoảng thời gian đó đến được đây, có thể vượt qua 100000 thí sinh để thi đậu Nhất Trung thành phố, chăm chỉ khổ sở học hành là kĩ năng mà tất cả đã sớm nắm vững.
Khúc Liệu Nguyên vẫn như cũ, vào thời gian hoạt động ngoại khoá lúc chạng vạng mỗi ngày, sẽ qua lớp 1 tìm Tống Dã cùng nhau học tập, lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của bầu không khí. Trước đây cậu đều là tha một cái ghế của người khác đến ngồi cạnh bàn Tống Dã, hiện tại cậu chỉ có thể lên bục giảng lấy ghế giáo viên xuống, trong phòng học lớp 1 có rất ít chỗ trống, tất cả mọi người đều đang học.
Lớp thường thì không đến nỗi như lớp thực nghiệm, nhưng mọi người thay đổi cũng rất rõ ràng.
Giang Ba rất thích đến thư viện trường đọc tiểu thuyết, sau khi thi tháng thì không đi nữa, tiếng Anh của cậu ta là điểm yếu, thời gian sau khi học xong đều học thuộc từ vựng hoặc luyện nghe; Khang Minh cao to ngày ngày ở sân bóng rổ chơi cùng học sinh thể ɖu͙ƈ lớp trêи, cũng đổi thành chỉ chơi bóng rổ một lúc khi học thể ɖu͙ƈ và sau khi chạy bộ sáng sớm, thời gian còn lại đều dùng để học; Dương Thần Quang và Quách Tiểu Thiên đều học lệch nghiêm trọng, một người lệch Văn một người lệch Lý, hai người tự phát lập thành một nhóm giúp đỡ nhau học bù.
Diêu Vọng giữ ngôi 60 thành công, Khúc Liệu Nguyên cũng thường hay thấy cậu ta hỏi bài Hách Diễm trong tiết tự học, thực sự là nghiêm túc muốn nâng cao thành tích.
Khúc Liệu Nguyên có thể thu được tiến bộ cực lớn trong kì thi tháng, cũng là nhờ Tống Dã từ khi nhập học đã không buông lỏng mà thúc giục cậu, mỗi ngày đều đôn đốc việc học của cậu. Hiện tại tất cả mọi người đã bắt đầu tập trung tinh thần vào việc học, tiến bộ của cậu liền không có vẻ dễ dàng đột nhiên tăng mạnh như vậy nữa.
Lại qua 2 tuần lớn, đến đầu tháng 11, trong kì thi giữa kì, Khúc Liệu Nguyên thi được hạng 27 trong lớp 7, chỉ hơn 2 hạng so với kì thi tháng, trong xếp hạng cả khối cũng không có biến hoá gì lớn.
Tống Dã lại vững vàng duy trì vị trí hạng nhất toàn khối.
"Tớ mệt quá." Hôm nay công bố điểm, Khúc Liệu Nguyên đã bị đả kϊƈɦ, bởi vì cậu cảm giác mình đã rất nỗ lực, đạt được thành tích bây giờ đã rất gian nan, cậu nằm bò lên bàn Tống Dã, lấy âm lượng không ảnh hưởng người khác, nhỏ giọng nói, "Tớ thấy tớ không có khả năng thi vào lớp thực nghiệm."
Tống Dã vươn tay, lật mũ áo hoodie của Khúc Liệu Nguyên ra, đội lên đầu Khúc Liệu Nguyên, cách mũ xoa nhẹ đầu cậu, nói: "Cậu không thể nhụt chí được, nhụt chí là xong rồi, làm chuyện gì cũng phải là nhất cổ tác khí [1], hiểu không?"
Khúc Liệu Nguyên: "... Hiểu, tái nhi suy, tam nhi kiệt."
[1] Nhất cổ tác khí:
"Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt." (Tả truyện, phần của Lỗ Trang công): Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.
Tống Dã nói: "Hiểu rồi thì sửa 2 câu Hoá này đi, tớ xem cậu có biết không."
Khúc Liệu Nguyên bò dậy, tiếp tục sửa câu Hoá làm sai.
Tống Dã một tay chống má, nghiêng đầu nhìn cậu sửa.
Cậu không bỏ mũ hoodie xuống, đầu bị bọc bên trong nhìn trông có vẻ nhỏ, tóc mái rối loạn bên ngoài mũ, dáng vẻ vùi đầu sửa bài giống như một đứa nhỏ, có chút ý tủi tủi thân thân.
Thời tiết bắt đầu lạnh, ở trường cậu mặc một cái áo hoodie đen bằng nhung dày bên trong, mũ bỏ ở ngoài áo đồng phục. Cái áo hoodie này là đồ của Tống Dã lúc trước, mới mặc một lần, tuần trước về nhà thấy lạnh thì lấy ra, phát hiện đã không thể mặc được nữa, Tống Dã lại cao lên, đã qua 1m78, chiếc áo hoodie này liền cho Khúc Liệu Nguyên vẫn đang 1m73 gần 1m74 mặc.
Sửa xong câu sai, xác nhận Khúc Liệu Nguyên đã nắm vững phần kiến thức trong 2 câu hỏi này, Tống Dã mới nói: "Được rồi, nghỉ một chút, chờ ăn tối."
Khúc Liệu Nguyên lại gục xuống, vẫn cảm thấy thất vọng với điểm thi giữa kì của mình, cũng cảm thấy hoài nghi giá trị nỗ lực của bản thân, buồn bã nói: "Tớ đã cố gắng như vậy rồi, sao lại chỉ thi được hạng 27, ài..."
- - Sau tất cả "nỗ lực," nhưng vì thành quả không được rõ rệt và nhanh chóng như mình mong muốn, nên rất dễ dàng bỏ dở giữa chừng, là tâm lý phổ biến nhất của "học sinh kém."
Tống Dã biết rõ tâm lý này, hắn cũng hơi hơi nằm sấp xuống, xích lại gần Khúc Liệu Nguyên, nói: "Tớ đổi điểm của tớ cho cậu, thì cậu có vui không?"
Khúc Liệu Nguyên tự giễu nói: "Thôi đi, làm sao tớ thi tốt được như cậu?"
"Tớ cũng thấy không thể nào." Tống Dã nói.
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã ra hiệu cậu ngẩng đầu, nói: "Cậu nhìn những người khác trong phòng học đi."
Khúc Liệu Nguyên ngoái đầu lại, nhìn mọi người một chút, đều đang ở đây vùi đầu vào học, nói: "Làm sao vậy?"
"Những bạn học này trong lớp tớ, điểm thi cấp 3 đều là mấy chục người đứng đầu toàn trường," Tống Dã nói, "Bọn họ học thế này, ít nhất cũng kiên trì 1 2 năm, có vài người thậm chí đã như vậy từ tiểu học," Tống Dã thấp giọng nói, "Cậu thì sao? Cậu mới kiên trì bao lâu?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã nói: "Nếu cậu có thể dễ dàng đẩy bọn họ ra khỏi lớp thực nghiệm, thì có hợp lí không? Công bằng không?"
Khúc Liệu Nguyên ngồi dậy, vẫn còn hơi sa sút tinh thần, nhưng rõ ràng đã nghe những lời này, nói: "Tớ biết rồi."
Tống Dã khoanh tay, bày ra vẻ giáo viên, hỏi cậu: "Biết rồi, thì nên làm thế nào?"
"Không ngừng học tập, không ngừng nỗ lực." Khúc Liệu Nguyên nắm chặt tay phải, nâng lên hạ xuống, như để khích lệ bản thân, lại như đang tuyên thệ, chỉ có mặt là vẫn khổ sở hề hề.
Tống Dã cười, nụ cười của hắn rất anh tuấn, lại tràn đầy một khí chất nào đó hiếm gặp ở bạn cùng lứa, Khúc Liệu Nguyên cũng không biết phải hình dung thế nào.
Hắn cười, lại giơ tay xoa nhẹ đầu Khúc Liệu Nguyên một cái.
Trước đây hai người bọn họ cao ngang nhau, Tống Dã không thường làm như vậy, hiện giờ Tống Dã càng ngày càng giống anh trai Khúc Liệu Nguyên, xoa đầu cậu hay là ôm cậu, cõng cậu, đều làm được cực kì tự nhiên.
Khúc Liệu Nguyên lúc đầu chưa quen, trong tim như có một sợi dây bị gảy điên cuồng, sau quen rồi, thì cũng thấy như không có gì.