Edit: Bàn
Vài nam sinh vây quanh cửa phòng 411, giáo viên quản túc và 2 nam sinh lớp 7 đang ở trong can ngăn.
Khúc Liệu Nguyên và Diêu Vọng vóc người tương đương nhau, cùng nhau bám cổ áo đối phương không thả, cùng nhau kéo quần áo đến xộc xệch, có phần tức giận thật, đều muốn vật ngã đối phương.
Giáo viên quản túc là một dì hơn 30 tuổi, học sinh gọi cô là giáo viên, nhưng thật ra là nhân viên trường, không dạy học, kiểm tra vệ sinh thúc giục tắt đèn còn được, chứ gặp loại chuyện này thì không thể lấy uy giáo viên ra doạ bọn họ, chỉ có thể ở bên cạnh cuống cuồng khuyên "Đừng đánh đừng đánh." Hai nam sinh khuyên can lớp 7 đều nhỏ người, không trâu bò bằng Khúc Liệu Nguyên và Diêu Vọng. Ba người chỉ có thể ngăn cản việc đánh nhau trở nên nghiêm trọng hơn, chứ không thể tách ra.
Tống Dã cùng Quách Tiểu Thiên gọi hắn về, một trước một sau từ dưới tầng chạy lên, trêи đường hắn cũng nghe Quách Tiểu Thiên đứt quãng nói, Diêu Vọng ném điện thoại Khúc Liệu Nguyên.
Người vây xem ngoài cửa thấy Tống Dã đi lên, kêu vào trong phòng: "Khúc Liệu Nguyên, đừng đánh nữa! Anh ông đến rồi!"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu rất nghe lời anh cậu Tống Dã, những nam sinh này đều đã từng nghe nói, kể cả giáo viên quản túc cũng biết một chút.
Nghe thấy Tống Dã tới, không chỉ có tay của Khúc Liệu Nguyên buông lỏng, mà những người khuyên can cũng thở phào nhẹ nhõm, Diêu Vọng lại chờ đúng thời cơ, bỗng nhiên lấy cùi chỏ tông vào ngực Khúc Liệu Nguyên một cái.
Khúc Liệu Nguyên không phòng bị, bị tông vào liền lùi 2 bước về phía sau, đè ngực ho khan dữ dội vì bỗng chốc không thở nổi, vừa ho khan vừa rơi lệ.
Người bên cửa tránh đường cho Tống Dã, hắn vừa đi vào đã thấy cảnh này, tưởng Khúc Liệu Nguyên bị ăn đòn, lập tức cuống lên, hai bước xông vào, không nói hai lời liền động thủ với Diêu Vọng. Diêu Vọng trúng một quyền của hắn, đương nhiên muốn trả đòn, trả lại hắn một cước, hai người liền mày một quyền tao một cước, đánh nhau bùm bùm. So với Khúc Liệu Nguyên và Diêu Vọng lúc nãy đánh nhau còn ác hơn, hộp đồ ăn nhanh để trêи bàn bị lùa xuống đất, lủng xủng loảng xoảng rầm rầm rầm, nam sinh lớp lớn dưới tầng cũng nghe được động tĩnh, mấy người chạy lên hóng biến.
Luận về mặt đánh nhau, Diêu Vọng đương nhiên có kinh nghiệm phong phú, biết đánh hơn, linh hoạt nhanh nhẹn có chiến thuật, nhưng Tống Dã trúng đòn cũng không né không tránh, đánh địch một vạn tự tổn tám nghìn cũng hoàn toàn chẳng quan tâm, dồn hết sức đánh Diêu Vọng, cứ như thế vài phát, Diêu Vọng cũng có chút chật vật.
Có một nam sinh mới đến hóng còn ồn ào: "Đánh nó! Đánh nó! Đá vào cẳng chân ấy!"
Dì quản túc: "Đừng đánh! Đừng đánh! Gọi giáo viên mấy em đến!"
Quách Tiểu Thiên và 2 nam sinh lớp 7 muốn can, có điều hai người đánh nhau quá hung, căn bản chen không nổi.
Khúc Liệu Nguyên sốt ruột, muốn nói chuyện cũng nói không ra, ho không dừng được, vừa ho khan vừa xông lên giúp Tống Dã, đẩy Diêu Vọng một cái, bị Diêu Vọng đạp một cước.
Tống Dã rống cậu: "Cậu tránh sang một bên cho tớ!"
Khúc Liệu Nguyên: "Tớ khụ khụ... không khụ khụ khụ, khục khục khục khục khục..."
Cậu ho quá nghiêm trọng, như thể chuẩn bị ho cả phổi ra, Tống Dã thầm nghĩ không ổn, kêu ngừng nói: "Đừng đánh!!!"
Diêu Vọng cũng không muốn đánh nữa, rống với nam sinh đang đứng ngoài cửa la ó: "Mày học lớp nào! Ông mày là Diêu Vọng đấy, có biết không?"
Từ hồi huấn luyện quân sự đến giờ đã lâu như vậy, ai còn chưa nghe đại danh Diêu Vọng. Nam sinh kia ngượng ngùng quay đầu chạy.
Tống Dã lo lắng vỗ lưng Khúc Liệu Nguyên cho cậu thuận khí, sốt ruột nói: "Nó đánh cậu như nào, mà thành như vậy?"
"Chạy cái gì?" Đột nhiên một giọng nam quát lên trong hành lang, "Không thấy biểu ngữ trêи tường à? Trong kí túc xá đi nhẹ nói khẽ!"
Hỏng. Phòng giáo ɖu͙ƈ, Triệu chủ nhiệm Triệu Trường Lâm.
Triệu chủ nhiệm đi vào phòng 411, vừa thấy khắp nơi bừa bộn, khuôn mặt luôn cười híp mắt cũng trở nên nghiêm nghị.
Khúc Liệu Nguyên vẫn còn vừa ho vừa "khóc" bên cạnh, Triệu chủ nhiệm chỉ cậu, lại chỉ Diêu Vọng, cuối cùng chỉ Tống Dã, giáo huấn học sinh nói: "Đánh thích nhỉ? Đánh đủ chưa? Đánh tiếp đi! Nhanh lên, đánh!"
Trong phòng không ai nói chuyện, người hóng chuyện ngoài cửa cũng mất dạng, hai nam sinh lớp 7 khuyên can không ở phòng 411, cũng bám tường chạy ra ngoài. Quách Tiểu Thiên lấy quyển sách, giả vờ muốn đến phòng học, cũng chạy nốt.
Giáo viên quản túc đi rót nửa cốc nước ấm cho Khúc Liệu Nguyên uống, cơn ho khan của Khúc Liệu Nguyên mới từ từ ngừng lại, thực ra cũng không phải việc nghiêm trọng, chỉ là Diêu Vọng đánh hơi mạnh, kϊƈɦ thích cổ họng nên mới ho khan nãy giờ.
Triệu chủ nhiệm chắp tay sau lưng đứng trong phòng, nhìn 3 học sinh gây chuyện.
Diêu Vọng đứng cạnh giường mình, cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Tống Dã đứng cùng một chỗ với Khúc Liệu Nguyên, tay dán trêи lưng cậu chậm rãi thuận khí, hỏi cậu: "Ổn chưa?"
Khúc Liệu Nguyên ngừng ho, giọng nói có chút khàn, nói: "Tớ ổn rồi, cậu?"
"Tớ không sao." Tống Dã nói, "Còn chỗ nào bị đánh không? Anh dẫn cậu đi bệnh viện giám định thương tật."
Giáo viên quản túc sợ hết hồn, vội vàng nhìn Triệu chủ nhiệm, Triệu chủ nhiệm không nói gì.
Khúc Liệu Nguyên cũng cả kinh, vội vàng nói: "Không cần."
"Điện thoại không bật lên được." Tống Dã lúc nãy đã nhặt điện thoại lên xem qua, nói, "Đi giám định thương tật trước, khi về tớ tìm dịch vụ bảo hành xem có sửa được không."
Triệu chủ nhiệm dò hỏi: "Điện thoại làm sao vậy?" Ông cầm lấy điện thoại, thử một chút, đúng thật là không bật lên được.
"Điện thoại em trai em bị nó ném." Tống Dã chỉ Diêu Vọng.
Diêu Vọng ngẩng đầu.
Tống Dã nói tiếp: "Nó còn đánh người, em trai em bị đánh, em tức không nhịn nổi nên mới động thủ. Là em không đúng."
Triệu chủ nhiệm nói: "Diêu Vọng?"
Diêu Vọng nhìn chằm chằm Tống Dã một lúc, sau đó đảo mắt nói: "Điện thoại là em ném, em bồi thường. Em đánh Khúc Liệu Nguyên rồi thì cứ để nó giám định thương tật đi, tiền kiểm tra tiền thuốc men tiền nằm viện, toàn bộ em trả hết."
Cậu ta đang nói bỗng quay đầu, nhìn chằm chằm Khúc Liệu Nguyên, nói thật chậm: "Nếu như nó bị tàn phế, sinh hoạt không lo nổi, thì em tự mình hầu hạ nó, được chưa?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
"Không cần." Tống Dã nói, "Cần trả cái gì thì cậu cứ trả, không cần hù doạ bọn tôi."
Ánh mắt Diêu Vọng dời lên người hắn, môi cong lên, cười khẩy châm chọc.
Hai bên đương sự hoà giải bằng miệng, bên gây chuyện đồng ý bồi thường.
Triệu chủ nhiệm dẫn Diêu Vọng đi. Lớp 10 mới báo danh học sinh mới được mười mấy ngày, Diêu Vọng đã có tiếng tăm "Xã hội đen" lừng lẫy ở Nhất Trung, Triệu chủ nhiệm đã muốn nói chuyện cùng cậu ta từ lâu.
Trước khi đi, Triệu chủ nhiệm thét ra lệnh Khúc Liệu Nguyên: "Làm cán bộ lớp mà vẫn đánh nhau với bạn học, tội thêm một bậc, viết bản kiểm điểm, tiết chào cờ thứ hai lên đọc trước toàn trường!"
Cũng không buông tha Tống Dã: "Làm anh mà không làm gương tốt, bạo lực mà cũng được à? Em cũng viết kiểm điểm!"
Tất cả rời đi, phòng 411 chỉ còn lại Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã.
Khúc Liệu Nguyên cầm điện thoại xem, góc trêи bên phải bị mẻ mất một chút sơn, còn lại vẫn tốt, nhưng mà không bật được máy...
"Có sửa được không?" Cậu đau lòng ghê gớm, cậu mới dùng mấy ngày thôi mà.
"Không sửa được thì cậu cũng khỏi dùng!" Giờ chỉ còn hai người bọn họ, Tống Dã lửa giận ngút trời, nói, "Đã nói cậu đừng trêu chọc Diêu Vọng kia rồi cơ mà? Sao cậu không nghe lời chút nào vậy?"
Khúc Liệu Nguyên oan uổng nói: "Tớ có trêu chọc nó đâu, là nó ăn Kê Đản Tử của tớ, còn cướp điện thoại tớ xem QQ của tớ."
Tống Dã càng tức giận, nói: "Kê Đản Tử mua cho tớ cơ mà? Sao cậu lại cho nó ăn!"
"Là chính nó tự lấy ăn! Tớ có cho nó đâu!" Khúc Liệu Nguyên suýt nữa thì quên hai người cãi nhau là vì cái Kê Đản Tử, nhớ ra rồi, nói, "Cậu nói nghe có lý hay không? Tớ có lòng tốt mua Kê Đản Tử cho cậu, cậu lại nói tớ tiêu tiền nữ sinh, giờ Kê Đản Tử bị Diêu Vọng ăn, cậu lại nói đấy là của cậu? Sao cậu mỗi lúc một kiểu vậy? Thật khó hầu hạ."
Tống Dã bị tức nở nụ cười, nói: "Tớ để cậu hầu hạ tớ á? Từ khi hai ta trọ ở trường, cậu không giặt quần áo, đều là tớ giặt cho cậu, cơm tớ mua cho cậu bao nhiêu lần, mỗi ngày kèm cậu học sợ cậu theo không kịp, còn mua điện thoại cho cậu, cậu thích cặp của tớ, tớ cũng cho cậu đeo. Giờ cậu còn chê tớ khó hầu hạ? Cậu có biết xấu hổ không hả Khúc Liệu Nguyên?"
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm cái gì thế tự nhiên tính sổ vậy?! Không phục nhỏ giọng lầm bầm nói: "Cậu nói thế chứ gì... Qυầи ɭót cậu mặc là của tớ."
Tống Dã: "..."
Chuyện qυầи ɭót này có nội tình. Tuần trước về nhà, hắn quên mang qυầи ɭót sạch về, Khúc Liệu Nguyên liền tìm một cái của mình cho hắn mặc, là mới chưa mặc qua.
Khúc Liệu Nguyên lầm bầm xong vẫn thấy thương tâm, nói: "Cậu không nỡ cho tớ đeo cặp của cậu, tớ trả cho cậu, tớ không đeo nữa. Về sau cũng không cần cậu giặt quần áo giúp tớ, không cần cậu kèm tớ học, điện thoại sửa xong tớ trả lại cậu, sau này mua gì tớ cũng không mang cho cậu nữa. Cậu đã muốn phân rõ ràng như vậy, thì từ nay ai cũng đừng động vào ai nữa. Cậu là cậu, tớ là tớ, hai ta mỗi người một bên đi."
... Cậu là cậu, tớ là tớ, mỗi người một bên.
Tống Dã nói không nên lời, trong lòng như vừa bị dội bom nguyên tử, tức giận đến choáng đầu hoa mắt, phạch một cái đứng lên, xoay người rời đi.
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tiết tự học buổi tối.
Khúc Liệu Nguyên không thoải mái, ngực cậu chỗ bị Diêu Vọng tông vào hơi đau, họng vì ho khan dữ dội quá lâu cũng hơi đau, không nói to được.
Chuyện tuần sau đứng trước trường đọc bản kiểm điểm trong tiết chào cờ đã truyền ra trong lớp, tiểu học cấp 2 cậu nghịch ngợm gây sự cũng chưa từng bị phạt nghiêm như vậy, hơn nữa bây giờ cậu còn là lớp trưởng, thật mất thể diện.
Chỗ chết người nhất chính là, cậu còn đói. Chạng vạng phát sinh một đống chuyện, cuối cùng cơm tối cậu cũng không kịp ăn, mới ăn được mấy miếng Kê Đản Tử trước khi xảy ra chuyện.
Tan tiết 1, cậu mượn Giang Ba 5 tệ, qua siêu thị nhỏ trong trường mua đồ ăn. Giữa các tiết trong siêu thị rất nhiều người, đến mua đồ ăn vặt, mua văn phòng phẩm, đi dạo cho vui, trước quầy tính tiền cũng có xếp hàng.
Cậu đi dạo bên trong một vòng, cầm một cái bánh mì dứa 2.5 tệ, cùng một túi sữa 1.5 tệ, đều bán đắt hơn bên ngoài, bánh mì đắt hơn 1 tệ, sữa đắt hơn 0.5 tệ. Còn thừa 1 tệ, cậu không muốn tiêu nữa, muốn ăn lót bụng trước, tan học quay về kí túc xá, trong ngăn kéo vẫn còn mấy cái bánh mì nhỏ lúc huấn luyện quân sự Tống Dã mua cho cậu.
Xếp hàng tính tiền, thân thể cậu không thoải mái, tâm trạng cũng không tốt, cúi đầu không muốn nói chuyện với người khác.
Sắp đến lượt cậu tính tiền, có người lại đây đứng bên cạnh cậu, cậu tưởng là có người muốn chen ngang, liền đi về phía trước nửa bước, đứng gần bạn học xếp hàng phía trước một chút, lấy hành động tỏ ý không cho chen.
Người kia không đi, cũng đi theo cậu về phía trước.
Cậu nghĩ thầm, cái đồ quái đản không có tố chất thích chen ngang này thật là đáng ghét, quay đầu muốn phê bình giáo ɖu͙ƈ đối phương, mở miệng nói: "Bạn... Ạch."
Tống Dã đứng cạnh cậu, trong tay cầm một đống lớn đồ ăn vặt, một bản mặt tinh xảo anh tuấn.
Đến lượt cậu tính tiền, Tống Dã đặt đồ trong tay lên quầy, cậu cũng bỏ bánh mì và sữa xuống.
Nhân viên thu ngân quét mã, Khúc Liệu Nguyên muốn nói chuyện với Tống Dã, Tống Dã quay đầu không muốn nhìn cậu. Trong siêu thị nhao nhao ồn ào, cậu gọi tiếng "Tiểu Dã," chính mình cũng không nghe được, cổ họng đau không thể lớn tiếng, buộc lòng phải thôi.
Tống Dã trả tiền, cất tất cả đồ đạc vào trong túi, cầm theo đi. Khúc Liệu Nguyên đi theo sau hắn ra ngoài.
Tống Dã đi không nhanh, Khúc Liệu mấy bước theo sau, hai người kề vai cùng đi.
Khúc Liệu Nguyên muốn nói gì đó, nhưng vắt hết óc nghĩ không ra, âm thầm hối hận lời nói chiều nay quá vô tình. Tống Dã dường như cũng không định nói chuyện với cậu. Ài, sầu người.
Sắp tới toà nhà dạy học, Khúc Liệu Nguyên thấy không vui, nhưng vẫn phải lấp bao tử, đành nói: "Đưa bánh mì với sữa cho tớ đi."
Tống Dã đứng lại, dùng hai tay mở túi, Khúc Liệu Nguyên lục tìm bánh mì và sữa ra, trông thấy một thứ, lập tức giương mắt nhìn Tống Dã, muốn cười, nhưng lại cố chịu đựng.
Tống Dã mặt vô biểu tình nhìn cậu.
Cậu lấy ra một thanh socola Dove trong túi, dựng thẳng cho Tống Dã xem, bật cười "Ha ha!"
Tống Dã vẫn nghiêm mặt, giả vờ nói: "Làm sao?"
Khúc Liệu Nguyên vui vẻ nói: "Đây là mua cho tớ hả?"
Tống Dã nói: "Không phải."
"Cậu có thích ăn socola đâu, là mua cho tớ." Khúc Liệu Nguyên không nói lời nào nhét thẳng socola vào túi mình, lại tiếp tục lục đồ trong túi, phát hiện ra kẹo QQ và xúc xích ngô, chắc chắn cũng là mua cho cậu.
Cậu đứng đó moi moi mãi không xong, Tống Dã chịu thua, kéo túi về, rồi nhét hết tất cả vào ngực cậu, nói: "Cho cậu, cho cậu, cho cậu hết."
Khúc Liệu Nguyên ôm túi đồ ăn vặt, vui mừng nói: "Tiểu Dã, cậu không tức tớ sao?"
Tống Dã trừng mắt nhìn cậu, nói: "Có tức, cậu làm tớ tức chết."
"Thế cậu đánh tớ một trận đi, tớ cam đoan không đánh lại." Khúc Liệu Nguyên ra sức cười với hắn, lúm đồng tiền bên má trái sâu như cái chén nhỏ, nói, "Tớ còn chưa nói với cậu đâu, buổi chiều cậu với Diêu Vọng đánh nhau mấy cái, quá đẹp trai luôn! Trước đây tớ không biết cậu đánh được như thế đấy."
Tống Dã tức giận nói: "Tớ là vì ai?"
Khúc Liệu Nguyên vội vàng nhận: "Là vì tớ, vì tớ, Tiểu Dã cậu thực sự quá yêu tớ."
Tống Dã: "..."
Trong bóng đêm Khúc Liệu Nguyên thấy không rõ, nhưng Tống Dã thì biết, hắn đỏ mặt vì những lời này.