Giờ này buổi sáng thường tương đối bận, vừa lúc này có một cặp vợ chồng bước ra từ phòng thay thuốc, nhìn dáng vẻ hẳn là quen biết Cố Thành, thời điểm thấy hắn, hai người liền biến sắc.
"Cố" thoáng thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Thành liền sửa miệng, ".... Tiên sinh."
Bác sĩ An đi phía sau hai người kia khi thấy Cố Thành cũng có chút kinh ngạc, nhìn Thời Niệm:
"Bác sĩ Thời, đây là?"
"À, hắn không cẩn thận làm tay bị thương," Thời Niệm giải thích qua loa, lôi kéo Cố Thành hướng về phía dược thất, "Tôi xử lý giúp hắn một chút."
Bác sĩ An gật đầu, cũng không hỏi thêm gì, chỉ là nhìn tay Cố Thành thêm một lúc.
Loại thương tích này, nhìn thế nào cũng không giống ngộ thương....
Chờ khi mọi người đều đi hết, Thời Niệm dẫn Cố Thành vào phòng thay thuốc, đóng cửa lại, nâng nâng cằm, ý bảo hắn ngồi vào phía sau bình phòng phía cuối phòng tiểu phẫu.
"Tôi sát khuẩn vết thương cho anh trước, nếu miệng vết thương không sau, vết cắt không dài thì chỉ cần băng bó một chút là được, còn nếu như nghiêm trọng hơn, có khả năng sẽ phải khâu mấy mũi."
Cố Thành không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Thời Niệm.
Nhìn cô rửa tay sạch sẽ, lại đội mũ chữa bệnh và chăm sóc màu lam, tóc mây đều được cuốn vào bên trong, khẩu trang che khuất miệng mũi, chỉ để lại một đôi mắt.
Là một đôi mắt xinh đẹp.
Thời Niệm đeo bao tay, mở đèn vô khuẩn, ngồi đối diện với Cố Thành, bên cạnh đặt một cái giá chứa đầy dụng cụ giải phẫu chuyên dụng, trang bị của phòng thay thuốc cũng không khác lắm so với phòng giải phẫu, chẳng qua yêu cầu so với phòng giải phẫu thì thấp hơn một chút, chỉ có thể xử lí một ít ngoại thương đơn giản.
Chuẩn bị dụng cụ xong xuôi, Thời Niệm mới nhìn người đối diện.
Mãi không thấy Cố Thành nói chuyện, Thời Niệm cười một cái, "Sao im lặng thế? Anh sợ hãi à? Vấn đề không lớn, đừng lo lắng."
Có người sợ máu, có người sợ tiêm, còn có người cứ thấy dao phẫu thuật là tái mét mặt, những điều này không hiếm thấy, bất kể nam nữ, có đôi khi ở phòng khám nhìn thấy nam còn nhát gan hơn cả nữ, không biết Cố Thành có sợ hãi hay không.
Thời Niệm nắm lấy cổ tay Cố Thành, kéo gần lại một chút, cúi đầu nhìn miệng vết thương của hắn, nói:
"Không cần phải khâu đâu, tôi thấy dài khoảng"
Trong lúc lơ đãng ngẩng đâu, nhìn thấy ánh mắt Cố Thành, cô nín bặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
An tĩnh vài giây.
Thời Niệm không nói gì nữa, lấy nhíp giải phẫu và kéo nhỏ từ trong khay ra, đem Povidone cùng cồn, băng gạc đặt ở một góc.
"Anh chịu dựng một chút, tôi không tiêm thuốc tê cho anh đâu, nếu thật sự không nhịn được thì tôi tiêm cho anh sau."
"Được," Cố Thành nhìn cô, thanh âm rất nhẹ, "Tôi chịu đau tốt lắm."
Tay Thời Niệm thoáng dừng lại, không ngẩng đầu lên, cũng không mở miệng, bắt đầu đem pha lê trong tay hắn gắp ra.
Gian tiểu phẫu trong phòng thay thuốc không lớn, trong không khí lẩn vẩn mùi nước sát trùng, đèn vô khuẩn chiếu ra ánh sáng trắng, một chút cũng không chói mắt.
Cố Thành dùng tay kia chống cằm, nhìn cô gái đang chuyên chú dưới ánh đèn, ánh đèn nhu hòa phủ lên gò má Thời Niệm, cô đeo khẩu trang tiêu độc, mặt che lại kín mít, chỉ nhìn được một đôi mắt xinh đẹp với hàng mi thật dài khẽ rung rung, khiến người khác nhìn vào mà ngứa ngáy.
Giữa trán có một tầng mồ hôi mỏng, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế, hai đầu mày khẽ chau lại.
Chuyên chú mà nghiêm túc.
Giống y như trước đây, làm việc có nề nếp, nói năng nói có sách mách có chứng.
Không,
Vẫn có điểm khác biệt, tính cách trước đây có chút kiêu căng hơn một chút. Bây giờ ấy à, ngược lại ôn hòa hơn nhiều, nếu là cô của năm đó, khi thấy hắn bị thương, phản ứng so với hiện tại sẽ kịch liệt hơn nhiều.
Luôn luôn che chở hắn.
Cố Thành nhíu mi, phản ứng vừa rồi của cô hình như có chút.... Lãnh đạm?
Thời Niệm tỉ mỉ gắp sạch pha lê trong tay hắn, đa phần số pha lê đâm vào không sâu, rất dễ lấy ra, chỉ có một ít mảnh nhỏ trực tiếp dính vào trong thịt, phải dùng đến kim pha lê mới có thể khêu ra, bàn tay không thể dùng sức, hơi dùng sứ một chút sẽ khiến mảnh vỡ vào sâu hơn.
".... Thả lỏng thả lỏng, đừng dùng sức," cảm giác được cơ bắp trong lòng bàn tay bỗng nhiên căng chặt, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu, Thời Niệm vội vàng mở miệng, "Anh đừng dùng sức, thả lỏng một chút nào."
Càng nói càng thấy căng chặt hơn, nhìn có vẻ như sắp nắm cả bàn tay vào rồi?
Thời Niệm giương mắt, nhìn Cố Thành, bắt lấy mu bàn tay hắn, "Cố Thành, thả lỏng, thả lỏng nào, nhé?"
Cố Thành khẽ cười một tiếng, bỗng dí sát mặt lại, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thời Niệm.
"Bác sĩ Thời, cô rất giống một đồng học trước kia của tôi."
"Vậy sao?" Thời Niệm mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh, "Hẳn là do mặt mũi tôi đại trà."
Mặt đại trà?
Cố Thành bật cười, chống cằm nhìn cô, cô hẳn là không biết bản thân xinh đẹp như thế nào đi, trước kia vốn đã xinh đẹp, bây giờ càng xinh đẹp hơn.
Đặc biệt là lúc nắm tay hắn, nhìn hắn.
Nhìn dáng vẻ người đối diện, khóe miệng Thời Niệm giật giật, ai không biết còn tưởng hai người ở chỗ này mở dịch vụ mát xa đấy, nhìn hắn chẳng có chút khẩn trương sợ hãi nào cả.
Cố Thành không mở miệng nữa, Thời Niệm cũng không nói chuyện, an an tĩnh tĩnh mà xử lý vết thương cho hắn.
Sau một lúc lâu,
"Đây là phiếu cơm của bác sĩ Thời à?" Cố Thành bỗng nhiên mở miệng, từ trong túi lấy ra phiếu cơm cướp được trong thang máy hôm qua.
"A, đúng, là" Thời Niệm nhìn phiếu cơm vỡ thành hai nửa trên tay Cố Thành, ngây ngẩn cả người, ".... Là của tôi."
Sao lại gãy rồi?
Cố Thành nhìn cô, tươi cười ôn hòa: "Hôm qua lúc nhặt được phiếu cơm, tôi cảm thấy rất quen mắt, quả nhiên là của bác sĩ Thời."
Nhặt được?
Thời Niệm ngẩn ra, nhìn Cố Thành, không nói thêm gì cả.
Tiểu Trương nói ngày hôm qua có người mặc tây trang màu đỏ cướp lấy phiếu cơm của cô ở trong thang máy, người kia rất đẹp mắt, môi hồng răng trắng, tám phần chính là hắn đi.
Nói như vậy, Cố Thành nhận ra cô rồi?
Thời Niệm có chút không chấp nhận được sự thật này.
"Đáng tiếc đã bị tôi bất cẩn làm gãy," Cố Thành nhìn phiếu cơm trên tay, biểu tình có điểm tự trách, "Có gây phiền toái cho cô không?"
"Ách," Thời Niệm hồi thần, lắc đầu, "Không quan trọng đâu, không sao cả, đến trưa tôi đi làm lại một cái là được."
"Vậy à," Cố Thành cười, đem phiếu cơm thả lại vào túi, nhìn vào mắt Thời Niệm: "Không quan trọng, rất tốt."
Lời này... thật kỳ quái.
Thời Niệm nghĩ thầm, trong lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác quái dị khó nói, nhịn không được lắc đầu, hoài nghi có phải do mình nghĩ nhiều rồi hay không.
Xác nhận đã lấy được toàn bộ mảnh vỡ ra, Thời Niệm đem vết thương súc rửa mấy lần, bôi thuốc mỡ lên xung quanh rồi băng bó lại.
"A?" Cố Thành nhìn tầng băng gạc trên tay, có chút tiếc nuối, "Nhanh như vậy?"
Hắn còn tưởng phải rất lâu cơ, không nghĩ chỉ một chút thời gian đã xử lí xong rồi?
Thời Niệm: ".... Ừ."
"Nhớ kỹ trong vòng 24 giờ không được đυ.ng nước, ngày mai đến phòng khám bệnh bên kia xem một chút, không có vấn đề gì thì ngày mai có thể tháo băng, chú ý mấy ngày nay ăn thanh đạm một chút, nếu không may phát sốt hay có gì không thoải mái thì đến tiệm thuốc mua chút thuốc hạ sốt là được."
Thời Niệm nói xong liền đứng dậy thu dọn đồ đạc, gỡ mũ chữa bệnh và chăm sóc xuống, rửa sạch tay, nhìn Cố Thành còn chưa chịu nhúc nhích, "Không còn việc gì đâu, anh có thể đi rồi."
Cố Thành đi tới, đứng bên người cô.
"Có việc gì nữa sao?" Thời Niệm lau tay, nhìn bàn tay đã băng bó tốt cả Cố Thành, "Không thoải mái à? Do tôi quấn chặt quá à?"
"Không thể tìm cô để thay thuốc sao?" Cố Thành nhìn cô.
Thời Niệm: ".... Tìm tôi cũng được, nhưng mà rất phiền toái, có khi"
Cố Thành cười: "Tôi không ngại phiền toái."
Nhưng tôi ngại à nha....
Thời Niệm chớp chớp mắt, rất muốn nói cho Cố Thành không phải sáng nào cô cũng rảnh rỗi như hôm nay, còn có thời gian giúp hắn xử lí vết thương này.
Cố Thành cúi đầu, cố tình đưa mặt lại gần cô, hai tròng mắt đen như mực, ẩn ẩn chờ mong, "Có thể chứ?"
"... Được."
Được rồi, cô thừa nhận, đối mặt với gương mặt tuấn tú còn có ánh mắt ẩn ẩn chờ mong của Cố Thành, cô thật sự không mở miệng cự tuyệt được.
Tuyệt đối không phải vì háo sắc, Thời Niệm thề, cô chỉ là, chỉ là.... Không thể nhẫn tâm mà thôi.
Đặc biệt là, không thể nhẫn tâm với Cố Thành.
Thế nên khi trở lại văn phòng, lúc Tiểu Trương mách lẻo với cô người cướp phiếu cơm chính là Cố Thành, cô thế nhưng nhịn không được biện giải giúp hắn một câu:
"Chắc hắn không cố ý đâu."
Tiểu Trương trợn trắng mắt, không chút do dự nói: "Sao có thể? Hắn chính là cố ý!" Người kia rõ ràng là cố ý cướp đoạt! Tên bí thư kia của hắn còn cản bọn họ lại mà!
"Thật đó, chị phải tin em," vừa thấy Thời Niệm có vẻ không tin, Tiểu Trương liền nóng nảy, lập tức cao giọng nói, "Chị không tin thì đi hỏi mấy người có mặt ở đó mà xem"
"Tin tin tin, chị tin rồi," Thời Niệm vội vàng ngắt lời Tiểu Trương, "Chị đương nhiên là tin em rồi, chắc chắn là do hắn cố ý đem đi."
"Bác sĩ Thời, vừa rồi chị băng bó vết thương cho hắn có thấy cái gì kỳ quái không?" Tiểu Trương nhịn không được dán sát vào người Thời Niệm, nghiêng đầu hỏi cô.
"Điểm nào kỳ quái?" Thời Niệm không nhìn cô bé, mắt dán vào màn hình máy tính làm thủ tục xuất viện.
"Thì là vết thương của hắn đó," Tiểu Trương duỗi bàn tay mình ra, lòng bàn tay hướng về phía Thời Niệm, "Nếu là mảnh thủy tinh bắn vào tay thì vết thương hẳn là ở bên sườn lòng bàn tay, trừ phi là tự mình bóp vỡ, nếu không thì sao lại có thể xuất hiện vết thương như hắn, chị nói có đúng không?"
Tiểu Trương đè thấp thanh âm, ngó nghiêng trái phải, nhỏ giọng nói:
"Bác sĩ An cũng cảm thấy không thích hợp, chị nói xem có khi nào là hắn tự làm mình bị thương hay không?"
Thời Niệm nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay không ngừng lại, cười nói: "Em nghĩ nhiều rồi, nếu thật sự là tự đả thương thì còn cần chị băng bó giúp sao?"
"Em cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra." Tiểu Trương nhìn cô, cô bé cùng bác sĩ An đều cảm thấy như vậy, nhìn qua dáng vẻ của Cố Đình thì rất có khả năng vị Cố tiên sinh kia chính là loại người có thể làm ra mấy chuyện như vậy.
Thời Niệm rũ mắt, xòe bàn tay ra, "Phòng vệ chính đáng thì sao?"
Tiểu Trương nhất thời không phản ứng kịp, "Cái gì cơ?"
Thời Niệm nhẫn nại giải thích thêm một câu: "Thấy nguy hiểm liền theo phản xạ mà dùng bàn tay tiếp nhận, sau đó gây ra vết thương, đây không phải cũng là một loại khả năng sao?"
"Nhưng em nghe nói"
Cô bé nghe các hộ sĩ nói ngày hôm qua vị Cố tiên sinh này còn ra tay đánh anh rể mình, ngay cả trong các phòng bệnh cũng có bệnh nhân từng nói hắn còn đánh cả cha mình! Suy nghĩ cẩn thận liền cảm thấy Cố gia giàu có như vật, tám phần sẽ xảy ra tình huống tranh đoạt gia sản gì đó, hơn nữa, trong phòng bệnh thì có cái nguy hiểm gì chứ, Cố Đình còn đang bẹp dí trên giường kia kìa.
"Lịch thăm bệnh hôm nay em viết xong chưa?" Thời Niệm ngắt lời cô bé.
".... Còn chưa xong đâu."
Thời Niệm trừng mắt nhìn cô bé, "Vậy còn không mau viết cho xong đi."
"Biết rồi," Tiểu Trương nhìn Thời Niệm, nhịn không được lẩm bẩm: "Bác sĩ Thời, em có cảm giác chị đối với hắn thật tốt, chị cần gì phải thay hắn nói chuyện như vậy chứ."
Tuy người kia đích thực rất đẹp mắt, nhưng bác sĩ Thời cũng đâu có khó coi, chị ấy cũng không phải người xem mặt mà bắt hình dong, sao lại cứ che chở cho người kia thế?
"Chị chính là vì muốn tốt cho em đấy," Thời Niệm giơ tay, làm bộ như muốn gõ cô bé, "Nếu để người nhà bệnh nhân nghe được mấy lời này của em, người ta đến đây gây sự với em, chị cũng mặc kệ!"
"Không có chuyện đó đâu." Tiểu Trương cười hì hì, nói một câu liền chạy mất.
Thời Niệm thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình.
______
Tới gần giữ trưa, Thời Niệm mới bước ra khỏi văn phòng, bên ngoài một đám người vẫn đang phân cân không biết nên ăn cơm hộp hay đến nhà ăn của bệnh viện.
"Bác sĩ Thời, cô đặt cơm hộp với chúng tôi không?" Nhìn thấy cô bước ra, có người nói: "Bên đường Thanh Cách mới khai trương một quán an, mấy người chúng tôi định đến đó ăn thử đấy."
Thời Niệm đóng cửa văn phòng lại, cười nói: "Không được, mọi người cứ đi đi, tôi đến nhà ăn, thuận tiện giải quyết một chút việc nữa." Văn phòng của Thời Niệm ngay ở bên ngoài văn phòng của chủ nhiệm, không giống văn phòng chung của các bác sĩ khác, xem như tương đối tách biệt.
"Vậy chúng tôi đi trước nhé."
"Được."
Chờ đến khi đã cách thật xa, một người mới mở miệng, "Tôi thấy bác sĩ Thời lợi hại thật đấy, thế mà có thể không gọi cơm hộp." Đồ ăn của nhà ăn bệnh viện không phải khó ăn bình thường đâu.
"Cô cho rằng người ta giống cô cả ngày chỉ biết ăn cơm hộp à, có khác nào là ném tiền qua cửa sổ đâu, người ta là đang muốn tiết kiệm tiền đó, cô hiểu không?"
"Cô ấy mà còn phải tích góp tiền à? Tôi thấy cô ấy nhiều tiền lắm đó biết không? Đầu năm lúc nào cũng có tiền thưởng thật dày, giải thưởng nghiên cứu cũng không ít, chưa kể bệnh viện còn trợ cấp cho cô ấy nữa đấy!"
Trợ cấp nghiên cứu khoa học, trợ cấp lao động, còn có tiền trợ cấp chức vụ, phí đi công tác, mỗi lần chủ nhiệm của bọn họ đi công tác đều là bác sĩ Thời sắp xếp, bác sĩ Đỗ và bác sĩ Thời chính là hai cánh tay trái phải của chủ nhiệm Trần, mỗi lần đi công tác, ngay cả người ở nhà cũng nhận được không ít tiền phí dịch vụ, lại thêm mấy thứ linh tinh vụn vặn, tổng tiền lương của cả đám bọn họ có khi còn không bằng Thời Niệm đâu.
"Sức khỏe mẹ cô ấy không tốt, tôi nhớ hình như còn có một em trai nữa, trong nhà tới bây giờ cũng chỉ có cô ấy kiếm ra tiền, tôi cũng không rõ lắm, dù sao thì người ta cũng không thiếu tiền đâu, cô cũng đừng có nhọc lòng suy diễn."
"Tôi có chỗ nào nhọc lòng chứ, tôi mà được một nửa như cô ấy thì có nằm mơ tôi cũng cười tỉnh."
"Cô cần gì mơ ước như vậy chứ, ngày nào mà cô chả cười tỉnh, không phải sao?"
"Nào có, ha ha ha ha ha"
.......
Phòng tài vụ ở phòng 1 tầng 15, cô muốn đến phòng tài vụ trước để làm một phiếu cơm mới, sau đó mới xuống lầu 3 ăn cơm, đang lúc giữa trưa nên người trong thang máy cũng thưa thớt.
Thời Niệm xoa cổ, nhìn tin nhắn bạn cùng phòng mới gửi cho cô.
[Thời Niệm, bạn trai tôi nói cô muốn tìm người nhét hắn vào bệnh viện tâm thần? Tôi biết là tôi không nên đưa chìa khóa cho hắn, nhưng tôi làm sao biết được cô vừa vặn lại về nhà lúc ấy, hắn chỉ ở đó hơn mười phút, cô cần gì phải nói muốn đưa hắn vào bệnh viện tâm thần? Tôi biết là cô lợi hại, chủ nhiệm chuyên môn của Lục Viện cô cũng quen. Nhưng cô là một bác sĩ, vô duyên vô cớ nói đưa một người đến bệnh viện tâm thần mà không có bất kì kiểm tra minh chứng gì, cô không cảm thấy....]
Thời Niệm lướt qua, trực tiếp xóa.
Nói quá nhiều, không muốn xem.
Dù sao cô cũng sắp dọn đi, lười phải so đo với cô ta.
Ra khỏi thang máy, vừa mới xoay người liền thấy người đang đứng dựa vào tường, cô ngẩn người.
Cố Thành?
Nghe được tiếng vang từ thang máy, Cố Thành quay đầu, thấy cô thì ý cười trong mắt tăng vài phần, "Tôi là muốn giúp cô bổ sung phiếu cơm mới." Nói xong liền tiến lên một bước.
Thời Niệm không tự giác lui về sau một bước.
Cố Thành dừng lại, tươi cười cũng phai nhạt.
Thời gian như đứng chựng lại, bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Thời Niệm dùng sức bấm vào lòng bàn tay, mím môi, chủ động đi tới, thấp giọng giải thích:
"Ở đây chúng tôi cần phải đích thân đi đăng kí mới được, không cho phép người khác làm hộ."
Cố Thành không nói gì, chỉ nhìn cô.
Thời Niệm do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng, "Anh thật sự không cần" một câu còn chưa nói xong đã thấy cửa sổ phòng tài vụ có cái đầu thò ra, hô to với cô:
"Thời Niệm! Cô muốn làm lại phiếu cơm à? Mau qua đây đi, đến muộn chút nữa là tôi đi ăn cơm rồi đấy!"
"A, được được," Thời Niệm vội vàng đáp, chạy vòng qua bên người Cố Thành, "Làm lại cho tôi một phiếu mới đi."
Ngồi ở cửa sổ là một anh chàng mặt hơi mũm mĩm, vóc người không cao lắm, cười một cái là không thấy Tổ quốc đâu, thông qua cửa sổ mà nói chuyện với Thời Niệm:
"Thời Niệm Niệm, tôi thấy cô nên đổi tên thành Thời Đãng Đãng đi, đây là lần thứ mấy đi làm thẻ cơm rồi? Một tháng ít nhất cũng phải làm ba lần."
Thời Niệm ho nhẹ hai tiếng, cảm giác được tầm mắt Cố Thành nhìn về phía này, cô có chút ngượng ngùng.
Cô đúng là hay quên, nhiều lúc vội vã, chạy ra chạy vào phòng giải phẫu, áo blouse cũng phải đổi tới đổi lui, thường xuyên ném phiếu cơm lung tung, thế nên khi đám Tiểu Trương nói có người lấy mất phiếu cơm, cô thật sự không bận tâm.
Cố Thành vẫn im lặng, chỉ là mắt hướng về người đàn ông bên cửa sổ, lại nhìn về khuôn mặt hơi phiếm hồng của Thời Niệm.
Híp híp khóe mắt, bực bội không thôi.
Làm phiếu cơm rất nhanh, không đến vài phút là lấy được, Thời Niệm đang muốn đưa tay ra lấy, anh chàng bên cửa sổ cố ý thu tay về, huơ huơ tấm thẻ trong tay nhìn về phía Thời Niệm nhướng mày:
"Bác sĩ Thời, Thời Niệm, Thời Niệm Niệm, cô lúc nào cũng chọn tôi để làm lại phiếu cơm, mỗi tháng đều đến rất nhiều lần, cô nói thật đi, có phải cô coi trọng"
Lời còn chưa nói xong, liền thấy người đàn ông bên cạnh Thời Niệm lạnh lùng nhìn qua, quanh thân toàn là khí lạnh khiến người ta khϊếp sợ.
Lại nhìn Thời Niệm một cái, cũng là vẻ mặt lạnh lùng y hệt nhìn hắn.
Anh trai phiếu cơm: "......"
Tự nhiên lại cảm thấy khí tràng hai người này thật dọa người, cười gượng hai tiếng liền đưa phiếu cơm ra ngoài.
Lúc đi xuống lầu, Thời Niệm vào thang máy trước một bước, Cố Thành tiến vào liền đứng bên cạnh Thời Niệm, cách khoảng hai bước chân.
Thang máy chậm rãi đi xuống, không ai mở miệng.
Lúc sắp đến lầu một, Cố Thành bỗng nhiên quay đầu nhìn cô:
"Bác sĩ Thời."
"Ơi?"
"Cô còn độc thân à?"
Thời Niệm ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, hơi hoảng hốt, hoàn toàn không dự đoán được Cố Thành bỗng nhiên lại hỏi một câu như thế.
Độc thân à? Cái này...
"Không, tôi không còn độc thân nữa."
Cố Thành sửng sốt, ngay sau đó liền cúi đầu, che lại cảm xúc trong mắt, khẽ cười một tiếng, "Vậy à?"
Lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thúy lại chuyên chú, môi mỏng khẽ mở:
"Chúc mừng cô."
Ánh mắt Thời Niệm hơi lóe, "Cảm ơn."
Trong lòng thoáng thở phào, cô còn tưởng Cố Thành đối với cô....
Cố Thành dương môi, ý cười nhợt nhạt, trong mắt như được tẩm một màu sắc ôn nhu, ánh mắt xinh đẹp khiến Thời Niệm ngẩn người giây lát.
Cửa thang máy "Đinh" một tiếng, Cố Thành bước ra trước, hơi cúi người, nói một câu ở bên tai Thời Niệm.
Rất nhỏ rất nhẹ.
Nhẹ đến mực chính Thời Niệm cũng không nghe rõ hắn nói cái gì.