Chương 31

Thời Niệm mếu máo.

Hơn nửa đêm mà đi qua chỗ này? Còn đúng lúc đυ.ng phải cô đang ngồi bệt dưới đất?

Hắn đúng là biết chọn thời điểm.

"Em thì sao?" Cố Thành hỏi ngược lại: "Sao bác sĩ Thời lại ở đây?"

Thời Niệm tức giận trừng hắn một cái, hắn còn hỏi sao cô ở đây nữa, có cái gì phải hỏi? Đây là bệnh viện của cô mà, tan tầm đi qua chỗ này không phải là bình thường sao?

"Tôi," Thời Niệm mới vừa mở miệng, bỗng cảm thấy chân hơi lạnh, nhìn qua, trong lòng lộp bộp.

Vừa rồi cô mệt quá, lại lười không muốn động đậy, lúc ngồi xuống góc tường thuận tiện nới lỏng giày, lúc này không hiểu sao một chiếc đã bị Cố Thành đá sang một bên.

Nhưng mà,

Có khi Cố Thành không để ý đâu.

Dù sao góc này cũng tối, cô ỷ vào điểm này nên mới dám nới lỏng giày.

Giày mùa hè của cô đều là giày đế bằng đơn giản, chính là loại xỏ chân một cái là xong, không cần khom lưng buộc giây mới được.

Đơn giản mà không phí sức.

"Hả?" Cố Thành nhìn cô, "Em cái gì cơ?"

"Tôi," Thời Niệm bất động thanh sắc dịch chuyển chân trái, hắng hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Tôi cũng vừa lúc di qua."

Vừa dứt lời, bụng không biết phấn đấu kêu lên.

"Ku ku ku" Âm thanh trong góc yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng, đã thế còn cố tình kêu một tràng dài.

Cái! Bụng! Đáng! Chết! Này!!!

Cố Thành bật cười.

"Em đói à?"

Vô nghĩa! Âm thanh rõ ràng vậy rồi còn hỏi làm gì?

Thời Niệm bỗng cảm thấy Cố Thành chẳng phong độ chút nào, mệt cô lần đầu thấy hắn trong trung tâm thương mại còn cảm thấy hắn một thân tự phụ, phong độ nhẹ nhàng.

Phi!

Thời Niệm bình tĩnh cười cười, "Không phải, đây là âm thanh bình thường lúc dạ dày hoạt động thôi, anh không cần nghĩ nhiều."

"Thế à," Ý cười trong mắt Cố Thành càng sâu, "Tôi còn đang nghĩ nếu bác sĩ Thời đói bụng thì chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm."

Cùng nhau ăn một bữa cơm?

Cô mới không ăn cơm cùng hắn đâu.

Thời Niệm giật giật khóe miệng, giả bộ tươi cười nói: "Cảm ơn, không cần phải thế đâu, anh đi trước đi."

"Không đi cùng nhau sao?"

Thời Niệm cự tuyệt không chút do dự: "Không được, không được."

Cô còn phải đi giày nữa, hắn cứ đi trước đi, đứng mãi ở đây làm gì, cô làm cái gì cũng không tiện, cứ như có người đang theo dõi mình vậy.

"Được thôi," Cố Thành cũng không miễn cưỡng, chỉ là có chút tiếc nuối, "Tôi đi trước nhé."

"Được được được." Thời Niệm gật đầu cái rụp, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn, thiếu mỗi việc xua tay đuổi người đi nữa thôi.

Cố Thành cười cười, rũ mắt nhìn xuống, nhìn cái chân trái đang giấu đi của Thời Niệm, không nói thêm gì, lúc xoay người dưới chân thoáng dùng sức.

"Vèo", một chiếc giày bị đá bay ra ngoài, "Đông" một tiếng rơi vào đài phun nước.

Một kích tất trúng.

Hoàn mỹ vào gôn.

Phi thường đẹp mắt!

Thời Niệm: ???!!!

Sửng sốt ba giây mới phản ứng lại.

"A!" Thời Niệm phát hỏa, cầm túi xách đánh lên lưng Cố Thành, "Anh làm gì thế! Ai cho anh đá giày của tôi đi!"

Còn không biết xui xẻo thế nào mà rơi ngay vào đài phun nước.

Đá chuẩn thế sao còn không gia nhập đội tuyển quốc gia luôn đi!!!

Thời Niệm cảm thấy tính tình ôn hòa của mình đều bị Cố Thành mài nhẵn, cô nhận ra rồi, chỉ cần gặp người đàn ông này thì chẳng có chuyện gì là tốt đẹp hết!!!

Cố Thành xoay người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, "Gì cơ?"

Còn dám diễn với cô!

Thời Niệm vừa tức vừa vội, vịn tường đứng lên, thiếu chút nữa thì trượt chân, vất vả lắm mới giữ được thăng bằng, chuẩn bị mắng Cố Thành, kết quả vừa thấy khoảng cách của hai người liền ngưng lại.

Cách xa như vậy?? Phát hủy không tới!

Thời Niệm cắn môi, hít sâu một hơi, vịn tường nhảy lò cò đến trước mặt Cố Thành.

Cố Thành hai tay khoanh trước ngực, hứng thú bừng bừng nhìn cô nhảy qua.

"Anh vừa đá giày của tôi vào đài phun nước đấy, có biết không hả?"

Vừa nói xong, Thời Niệm liền hối hận.

Khí thế đâu mất rồi!!!

Tức giận đâu mất rồi!!!

"Không biết," Cố Thành lắc đầu, khó hiểu nhìn Thời Niệm, "Giày gì cơ?"

Thời Niệm tức giận đến mức muốn lấy chân đá hắn, "Giày trên chân tôi, vừa rồi bị anh đá vào đài phun nước rồi, bây giờ tôi đi về làm sao hả?"

Cũng không thể nhảy lò cò về nhà được, dù Giang Đô cách bệnh viện không xa nhưng nhảy về cũng mất nửa giờ, hơn nữa còn nhảy nguyên một đường, nói thế nào cũng thấy mất mặt.

Nghe vậy,

Cố Thành lúc này mới cúi đầu, nhìn chân trái Thời Niệm chỉ có vớ, xác thật không tháy giày đâu, cố nhịn cười, kinh ngạc hỏi:

"Giày trên chân em đâu?"

"Tôi"

Thời Niệm chán nản, không muốn nhiều lời với hắn nữa, một tay nắm lại dùng sức đánh Cố Thành vài cái, nếu không phải sợ đứng không vững, cô nhất định dùng cả hai tay mà đánh hắn.

Cố Thành cười, bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Thời Niệm, bất đắc dĩ nói:

"Tôi không cố ý mà, tôi không nhìn thấy giày của em, em cởi ra lúc nào thế?"

"Anh còn không thừa nhận!"

Nếu không phải cố ý thì sao có thể vừa khéo mà đá tung lên như thế? Cô mới không tin! Thành viên đội tuyển quốc gia cũng không có đá chuẩn như hắn!

Một bàn tay bị Cố Thành giữ, Thời Niệm thử hai lần đều không rút ra được, dứt khoát dùng tay còn lại nhéo mặt Cố Thành.

Hai tay đều không vịn tường, cả người mất điểm tựa, lảo đảo một chút liền nhào vào lòng Cố Thành, Thời Niệm cũng không chú ý, chỉ tập trung vào tay mình, nhéo mạnh mặt Cố Thành, cắn răng nói:

"Anh có phải cảm thấy tôi tốt tính quá, không biết tức giận là gì đúng không?"

Cố Thành một tay giữ tay Thời Niệm, một tay đỡ hông cô, cười:

"Tôi thật sự không biết mà, nếu tôi mà biết nhất định sẽ không đá đi, tôi đá giày của em làm gì chứ? Tôi có được lợi lộc gì đâu?"

Đúng vậy, đang êm đẹp, Cố Thành lại đá giày của cô làm gì, hắn cũng chuẩn bị rời đi mà.

Cố Thành luôn miệng phủ nhận, Thời Niệm có chút do dự.

"Anh thật sự là không cố ý?" Thời Niệm ánh mắt bất thiện nhìn Cố Thành, "Anh chắc không?"

"Tôi chắc chắn."

Cố Thành nhìn Thời Niệm, rũ mắt, "Em nói xem tại sao tôi phải làm thế chứ?"

"Anh" Thời Niệm nghẹn lời.

Cô cũng cảm thấy Cố Thành không có lí do gì để làm thế, chỉ là bản năng nhận định là do Cố Thành làm, bây giờ mới nghĩ lại.

Hình như.... Chắc là.... Có vẻ như..... đúng là ngoài ý muốn?

"Vậy được," Thời Niệm có chút chột dạ, "Vậy, vậy thì quên đi."

Thời Niệm nói xong liền thu tay trên mặt Cố Thành về.

"Bác sĩ Thời, tôi ____" Cố Thành khom lưng, nhìn thẳng vào mắt Thời Niệm, cố tình kéo dài âm cuối, thong thả ung dung nói: "Bị đánh oan à?"

Đầu tiên là lấy túi đánh hắn, lại dùng tay đấm hắn, xong còn trực tiếp nhéo mặt hắn.

Quan trọng nhất là dùng lực rất lớn, không hề nương tay.

Khoảng cách nháy mắt được rút ngắn, hơi thở nam tính quen thuộc đè ép tới, mùi gỗ đàn nhàn nhạt dũng mãnh xông vào cánh mũi khiến Thời Niệm có chút khó thở.

Lúc này Thời Niệm mới phát hiện khoảng cách của hai người có chút gần gũi ..... quá mức.

Hơi ngửa người ra sau, tay đè trên ngực Cố Thành, Thời Niệm nhìn hắn, "Anh muốn làm gì?"

"Thế em muốn làm gì?" Cố Thành hỏi ngược lại.

"Tôi...."

"Để anh nhắc nhở em một chút, bác sĩ Thời." Cố Thành cúi đầu, ghé lại gần hơn.

"Là em ____" cố ý dừng lại một chút, "Lấy túi đánh tôi trước."

Thời Niệm mím môi.

"Là em," Cố Thành cười, lắc lắc cổ tay cô, "Dùng tay đánh tôi trước."

Thời Niệm không hé răng.

"Cũng là em," Cố Thành nghiêng mặt, để lộ chỗ bị Thời Niệm nhéo, "Biến mặt tôi thành thế này."

".....Tôi không có dùng sức," Thời Niệm chột dạ, nhỏ giọng phản bác: "Cũng có chảy máu đâu."

Nhéo hắn vài cái mà thôi, nam tử hán đại trượng phu, làm màu cái gì chứ, suốt ngày chỉ biết thò qua làm nũng với cô.

Nhịn một chút là được rồi, cũng có phải vấn đề gì lớn đâu.

"Đúng vậy," Cố Thành nhìn cô, nói ẩn ý: "Ít nhất thì lần này cũng không cắn tôi chảy máu."

Thời Niệm đỏ mặt, "Đó là anh xứng đáng."

Cố Thành nhìn cô.

Được thôi.

Thời Niệm nhấp nhấp môi, không tình nguyện nói: "....Tôi xin lỗi."

"Thôi," Cố Thành đứng thẳng dậy, vô cùng rộng lượng nói: "Dù sao tôi cũng quen rồi."

Thời Niệm nhìn bàn tay đang ngứa ngáy của mình, có loại xúc động muốn tát hắn một cái.

"Anh đem giày của tôi đá vào đài phun nước rồi," Thời Niệm bất mãn, dứt khoát đạp chân lên giày da của hắn, "Tôi bây giờ đi về làm sao?"

Cố Thành câu môi, "Em muốn về,"

"Anh đừng mơ có thể bế tôi về." Thời Niệm lập tức cướp lời: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Một chân không đi giày nhảy lò cò lại đây đã đủ mất mặt, nếu còn bị hắn bế về nữa, quả thực.....

Cố Thành khẽ cười một tiếng.

"Bác sĩ Thời, tôi có nói là muốn bế em về sao?"

Em mới là người tự mình đa tình đấy!

Cả nhà anh tự mình đa tình thì có!!!

Thời Niệm hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thành, trong lòng lại mắng hắn mấy câu.

"Nhưng mà," Cố Thành tươi cười xán lạn, "Dù sao thì bác sĩ Thời cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu em muốn thì tôi cũng có thể "chịu khó" bế em về."

Thời Niệm trợn trắng mắt, "Cởϊ áσ khoác của anh ra."

Cố Thành nheo mắt, "Cái gì cơ?"

"Đưa áo khoác của anh cho tôi," Thời Niệm lặp lại lần nữa, trực tiếp thò tay lên mặt Cố Thành, "Có nhanh lên không thì bảo?"

"Như vậy..." Cố Thành làm bộ làm tịch do dự một chút, "Không tốt lắm đâu." Miệng nói thế nhưng động tác tay lại rất nhanh, mau chóng cởϊ áσ khoác dúi vào tay Thời Niệm.

"Chỉ cần áo khoác sao?" Cố Thành đỡ cô, "Hôm nay tôi mặc hơi nhiều, thật đấy."

"...."

Thời Niệm trừng hắn một cái, cũng không giải thích thêm, khom lưng lấy áo khoác bọc chân lại, xoay xoay vài vòng rồi cột nút, giẫm trên mặt đất.

"Như vậy không phải là được rồi sao? Không cần đẻ thêm việc để làm đâu."

Thời Niệm vừa nói vừa thử di chuyển, cảm giác còn mềm hơn giày của cô.

Cố Thành: "....."

Tươi cười trong nháy mắt mất tăm, nhìn chằm chằm áo khoác bị Thời Niệm đạp trên mặt đất, trầm mặc vài giây.

"Em có biết cái áo khoác này của tôi bao nhiêu tiền không?"

Thời Niệm nhìn hắn.

"Anh có biết chiếc giày vừa bị anh đá bay khó mua thế nào không?"

Nhẹ nhàng, thoải mái, còn phải mua vào dịp giảm giá, hắn cho rằng mấy khi có cơ hội này chứ? Mỗi ngày cô đều có cơ hội dạo phố mua đồ chắc?

Thấy bộ dáng Cố Thành, Thời Niệm có loại cảm giác như lật ngược ván cờ, trong lòng thoải mái hơn không ít.

Giật lấy túi xách từ trong tay Cố Thành, cằm khẽ nâng lên.

"Được rồi, anh mau đi đi, bây giờ tôi muốn đi ăn cơm."

Vốn là không muốn ăn nhưng mới thắng Cố Thành một ván, tâm tình rất tốt liền quyết định đi ăn cơm.

Thời Niệm nói xong, hừ một tiếng, xoay người rời đi, lại bị Cố Thành bắt lấy cánh tay.

"Trả áo khoác cho tôi."

Hôm nay cho dù hắn phải ném áo khoác đi, cũng nhất định không cho cô giẫm lên.

Thời Niệm bật cười, "Cố Thành, anh đừng ấu trĩ như vậy được không?"

Hắn ấu trĩ?

Cố Thành không nói lời nào, khom lưng gỡ áo khoác trên chân cô xuống.

"A!"

Thời Niệm cảm thấy cô và Cố Thành nói chuyện không cùng tần số, thừa dịp Cố Thành khom lưng liền lùi ra sau hai bước, xoay người chạy mất.

"Về sau tôi đền cho anh!!!"

Thanh âm từ nơi xa truyền tới, Cố Thành híp híp mắt.

Thời Niệm một đường chạy như điên, cuối cùng thật sự không chạy nổi nữa, vịn lan can bên đường mà thở dốc.

Một tay vịn lan can, một tay ôm ngực, ngoảnh đầu ra sau thăm dò, đảm bảo Cố Thành không có đuổi theo, mừng thầm trong bụng.

Nhấc chân quơ quơ áo khoác, Thời Niệm cong môi, vừa mới ngoảnh đầu.

"A!"

Cả người Thời Niệm mềm nhũn, bị Cố Thành nhanh tay nhanh mắt kéo lại, cười khanh khách mà nhìn cô:

"Bác sĩ Thời, thật trùng hợp."

Trùng hợp cái đầu anh...

Thời Niệm nhịn xuống xúc động muốn chửi tục, nhìn Cố Thành, đang muốn mở miệng.

Bụng kêu lên "ku ku ku".

Cố Thành cười, duỗi tay ôm người qua.

"Đi thôi, đi ăn cơm nào."

Thời Niệm: "...."