Hai người dựa sát vào nhau, hô hấp cũng hòa làm một.
Thời Niệm cảm thấy có chút thiếu oxy, đến thở mạnh cũng không dám.
Cô cắn lưỡi Cố Thành, vết máu hồng chói mắt còn dính trên cánh môi hắn, tựa như tô thêm một lớp son mỏng, càng khiến hắn trở nên yêu mị.
Thời Niệm lại cảm thấy môi dưới vô cùng đau đớn, Cố Thành dường như muốn cắn nát môi cô.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác và xúc giác đồng thời ập đến khiến cô có chút choáng váng.
Thời Niệm dựa trên cửa phòng, lưng tiếp xúc với một khoảng lạnh bẽo, trước mặt lại vô cùng nóng cháy, người trước ngực còn như muốn đem cô nuốt vào bụng.
Sau một lúc lâu,
Thời Niệm dần bình tĩnh lại, mặt vô cảm nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh lùng nói:
"Mau đứng lên."
Cô quả nhiên là đối xử quá tốt với Cố Thành, mới có thể khiến hắn không biết kiêng nể gì như vậy.
Chắc hắn nghĩ cô không biết tức giận.
Mắt Thời Niệm rất đẹp, lông mi thật dài, khi cười rộ lên ôn nhu vô cùng, mỗi lần nhìn hắn đều mang theo tình cảm ấm áp, đôi khi lại ngượng ngùng mà thân mật khiến hắn xao lòng.
Nhưng giờ phút này,
Lại hoàn toàn lạnh lẽo.
Bình tĩnh lạnh nhạt, không khóc không nháo, cứ lạnh lùng như vậy nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu ngày xưa biến thành thanh kiếm nhọn, hung hăng đâm vào tim hắn.
Cố Thành đau xót.
Trước khi Thời Niệm kịp mở miệng, bàn tay lành lạnh của hắn đã che mắt cô lại, giấu đi tất cả quang ảnh cùng với.... lạnh nhạt.
"Đừng nhìn."
Thanh âm của Cố Thành vô cùng nhỏ, tựa như đang lẩm bẩm một mình.
"Đừng nhìn tôi như vậy."
Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, hắn sẽ nổi điên mất.
Thời Niệm có chút hoảng hốt, trên môi bỗng xuất hiện cảm giác ấm áp, là một nụ hôn vừa mềm vừa nhẹ.
Khắc chế đến tột cùng.
Môi dưới từng bị cắn phá nay lại được một cái hôn ôn nhu cẩn thận vuốt ve, liếʍ ɭáρ, cảm giác tê dại khiến người ta run lên.
Cảm giác này.....
Thời Niệm nhắm mắt lại.
Đột nhiên,
"Bang" một tiếng, Thời Niệm hất tay Cố Thành ra, có chút mất tự nhiên, miễn cường đè lại cảm giác khác thường trong lòng, tức giận nói: "Anh đủ rồi đấy!"
Cố Thành nhìn chăm chú vào mắt cô, bỗng nhiên thở dài.
"Tôi chỉ muốn giúp em xử lý miệng vết thương thôi, bác sĩ Thời, em lại không chịu phối hợp...."
Thời Niệm nhéo khóe miệng hắn, cắn răng nói:
"Anh có tin tôi đánh trật khớp hàm của anh không?"
Miệng không chịu ngồi yên như vậy, không bằng trật khớp hàm mấy ngày cho an phận!
"...."
"Anh còn nói nữa không?" Thời Niệm trừng mắt nhìn Cố Thành, tay tăng thêm sức. "Hả?"
Cố Thành nhìn cô chằm chằm, không đáp lại.
"Hả?" Thời Niệm mạnh tay hơn chút nữa, hù dọa hắn, "Nếu tôi thật sự ra tay thì đêm nay anh phải nhập viện là cái chắc."
Cố Thành cười khẽ một tiếng.
Thời Niệm bực bội, tay thuận thế di chuyển, dịch xuống bả vai Cố Thành, đưa ra sau sờ nắn, tìm đúng vị trí xương bả vai mà ấn mạnh một cái.
Cố Thành không nhịn xuống, một bên vai buông thõng, bật cười.
"Bác sĩ Thời, em đang làm gì thế?"
Cô cũng không dùng nhiều sức, chỉ là hơi tê, toàn bộ bả vai hắn đều mất lực.
Thời Niệm hừ một tiếng, thu tay lại.
"Em lại mạo phạm tôi." Cố Thành xoa vai, nhìn Thời Niệm, tươi cười có chút tản mạn.
"Tôi chỉ là....."
"Sờ tôi, cắn tôi, nhéo tôi," Cố Thành cúi đầu, ý cười trong mắt tràn ra ngoài, "Bây giờ có niết tôi nữa."
Đúng là đổi trắng thay đen!
Thời Niệm nhấp nhấp môi. Không nhịn nữa, giơ tay nhéo mặt Cố Thành.
"Miệng anh có thể nói mấy lời đứng đắn không vậy?"
Cô bây giờ mới nhìn ra, Cố Thành không còn là bộ dáng trước kia nữa, diễn cũng ra hình ra dạng, nhưng trong xương cốt đã hư thành như vậy.
Toàn nói lời linh tinh.
Phi!
Cố Thành kéo tay cô xuống dưới, cười: "Những lời tôi nói đều là thật mà, không phải sao?"
Ít nhất, hắn chưa từng nói dối trước mặt cô, tất cả đều là nói thật.
"Em không có sờ tôi sao?"
"Tôi...."
"Em không có cắn tôi sao?"
"Tôi...."
"Em không có nhéo tôi sao?"
"Tôi...."
"Em không có niết tôi sao?"
"Tôi...."
Thời Niệm thất bại, mím chặt môi, có tâm mà không có lực để phản bác, đành phải đánh trống lảng, nhưng lại không tìm được đề tài.
Lơ đãng nhìn xung quanh, vừa lúc đυ.ng trúng vết xước trên trán Cố Thành, lập tức chỉ vào đó, hỏi:
"Trán anh bị sao thế?"
Không phải quá rõ ràng, chỉ khi đứng sát gần mới có thể thấy, vừa rồi cô không chú nên không nhận ra.
Cố Thành dừng lại, hơi nheo mắt.
"Cố Đình đánh."
Thời Niệm nghe vậy, ngây ngẩn cả người. Cô biết quan hệ giữa hai chị em Cố Đình và Cố Thành không tốt, lúc nằm viện cũng đã nhận ra, buổi họp ngày thứ sáu ở khách sạn lại càng rõ ràng.
Cố Đình quả thật là có khả năng sẽ động tay động chân, nhưng mà...
Thời Niệm nhấp môi, nhìn Cố Thành, "Anh lại làm cái gì?"
Tám phần là hắn chọc điên Cố Đình nên Cố Đình mới không khống chế được mà khiến hắn bị thương.
Cố Thành cười, vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai.
"Bác sĩ Thời, sao em lại nghĩ thế?"
Hắn còn tưởng tất cả những người từng thấy Cố Đình đều sẽ nghĩ chị ta bị điên, kẻ điên đánh người không phải là rất bình thường sao, không cần lý do cũng có thể phát cuồng, sao cô lại cảm thấy là hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ chị ta chứ?
Bác sĩ Thời của hắn, cô quá thông minh, nhanh như vậy đã nhìn ra hắn là loại người nào rồi sao?
Thời Niệm hất tay hắn ra, tức giận nói:
"Không thì thế nào?"
Cô từng là bác sĩ của Cố Đình, Cố Đình cũng không phải bệnh nhân tâm thần, đương nhiên sẽ không tự nhiên nổi điên đánh người, ai đúng ai sai không cần biết, nhưng chắc chắn trong này còn có ẩn tình.
"Ăn mệt," Thời Niệm nhìn chằm chằm Cố Thành, "Đương nhiên sẽ phải đòi lại rồi."
Lần sau hắn còn dám chiếm tiện nghi của cô, cô sẽ tát cho hắn một cái.
Cố Thành khom lưng, thân mình trong nháy mắt cúi thấp xuống, tay Thời Niệm đặt trên ngực hắn, cắn răng hỏi: "Anh lại muốn làm gì?"
"Tôi sẽ đòi." Cố Thành nhìn cô, sâu xa cười.
Bị cô chiếm tiện nghi nhiều như vậy, hắn đương nhiên sẽ đòi lại.
Thời Niệm: ???
Chậm nửa nhịp mới tiêu hóa được, Thời Niệm quyết không để rơi vào thế hạ phong, lập tức nói:
"Tôi cũng vậy!!!"
Thời Niệm: .....Sao lại có cảm giác tự hố mình thế này?