Chương 4: Quả mận thứ tư

Editor: Jenny Thảo

Ngày hôm sau tại tiết tự học buổi sáng, người thì đang học ngữ văn, người thì học tiếng Anh, học lịch sử…. Dù sao đang ở trong ban xã hội, hết thảy từ lúc bắt đầu tiết đến giờ chỉ có mình Lý Khả Khả kéo thù hận vì làm bài tập toán, tại vì lý do này mà tại vị trí học thuộc lòng thơ từ trước đến nay cô chưa gặp đối thủ nào! Cô chỉ cần đọc qua một hai lần là đã có thể học thuộc lòng một bài văn, những tác phẩm văn học cô giáo đã liệt kê ra, nào là tác phẩm tiêu biểu, kinh điển, tuyển tập thơ văn, cô đã sớm đọc qua rồi. Người ba dạy toán ở trường đại học đã từng nói cô là một người trời sinh ra đã dành cho ban xã hội. Người mẹ dạy tiếng anh ở trường đại học cũng ngầm chấp nhận việc này, ai lại giống cô học thuộc lòng một cách dễ dàng như thế đâu. Cho nên cô mới có thời gian để làm những việc mình muốn làm, giống như viết tiểu thuyết, giống như đọc những cuốn sách mình thích….

“Quả Mận, Quả Mận, bạn cùng bàn của cậu sao còn chưa đến nữa?”

…. Hỏi cô? Sao cô biết được? Lý Khả Khả bị chọc không còn cách nào khác đành phải quay đầu lại nở nụ cười, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì lưng của cô cũng bị bầm tím thôi! Manh Manh thật sự đã không biết sức mạnh tay của mình lớn đến nhường nào….

“Cô chủ nhiệm không phải đã kêu cậu đốc thúc cậu ấy học bài sao?”

Đối với những nữ sinh khác, đây chính là một công việc tuyệt vời, có thể lãnh thánh chỉ cùng Quý Soái (cái tên được liên minh giữa các thiếu nữ xinh đẹp bọn họ nhất trí đồng ý đặt cho bạn học mới vào ngày hôm qua) ở chung một chỗ, cầu còn không được. Nhưng đối với Quả Mận, hoàn toàn là phí phàm của trời, trong mắt của nha đầu ngốc này chỉ có sách, làm sao có thể hiếu được việc thưởng thức soái ca!

Lương Văn đang học thuộc từ đơn Tiếng Anh bên cạnh rốt cuộc cũng nghe được tin tức mình muốn nghe, muốn Ca Cao phụ trách việc học của người khác, nhiệm vụ ngớ ngẩn này, đúng thật là có thể khiến cô gật đầu đồng ý.

“Sau đó thì sao?”

Người cần học thuộc sớm đã không đến, muốn cô đốc thúc quỷ học sao?

“… Được rồi, tớ đã hỏi nhiều rồi, bạn học Quả Mận, vất vả cho cậu rồi!”

Diệt Tuyệt sư thái ban cho cậu một sứ mệnh thiêng liêng, tiến công đi, Quả Mận! Lưu Manh Manh tỏ ra hết sức thông cảm, gặp được cô Quả Mận đã đủ xui xẻo rồi, không nghĩ đến, phía sau còn xui xẻo hơn, Quý Soái trông không giống một người chăm chỉ học tập nha! Người ta có thể dựa mặt để kiếm cơm, nên không cần phải giống bọn cô học tập đến phát khóc hu hu, lại nói mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất xa hoa, có chút cảm giác con người sinh ra đã đứng ở vạch đích….

Tiết học thuộc lòng buổi sáng kết thúc, lúc này mới có người khoan thai vừa đi vừa ngáp đến muộn, thì gặp được Hamster đang cùng bạn đi ăn sáng, lớn tiếng nói với anh khiến hai người bạn cùng tổ kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ anh đã đến sớm?

“Cậu bây giờ đi học thuộc bài đầu tiên đi, sau khi tôi đi ăn sáng xong sẽ trở về kiểm tra.”

Woww, cô cứng như vậy! Nếu không phải cô kéo Lưu Manh Manh đang hoang mang rối loạn đi sau khi nói thì càng không có sức thuyết phục.

Con hamster nhỏ này sau một đêm lá gan đã biến to lên rồi sao, dám nhìn thẳng vào anh và nói những lời đó, thì đúng là lớn gan.

“Ha ha… Quả Mận, cậu quả thật đáng yêu quá đi, Quý Soái cũng đâu có ăn thịt cậu, sao cậu lúc nói chuyện lại không dám nhìn cậu ấy nói!”

Mới ra khỏi lớp học, Lưu Manh Manh đã không nhịn được cười ha hả, vừa cười vừa nhéo mặt Lý Khả Khả, xúc cảm trước sau như một nha!

“Cậu có gan thì cũng không dám đứng trước mặt cậu ấy nói nhiều thêm mấy câu!”

Lý Khả Khả cố gắng cứu vớt khuôn mặt mình từ trong tay của bạn thân, sao ai cũng thích nhéo má cô vậy, ông nội cũng vậy, chú dì cũng thế, ba cũng vậy, Manh Manh cũng vậy, mặt bị nhéo hoài sẽ bị to lên có được không?

Được rồi, cô cũng bị thuyết phục, không biết vì sao trước kia khi nhìn thấy soái ca đều dám đến gần bắt chuyện, nhưng chỉ có mỗi Quý Tiêu Viêm, cả người đều toát lên hơi thở khiến cô không dám làm càn! Như thấy quỷ!

Mười phút sau, mỗi người giải quyết xong hai cái bánh bao và một hộp sữa cùng nhau trở về lớp học, không bất ngờ khi phát hiện có người lại nằm bò lên bàn ngủ.

Lý Khả Khả ngồi ở vị trí của mình do dự năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm dùng tay chọc vào cánh tay của Quý Tiêu Viêm, nhiệm vụ của học sinh chính là học, đi học lúc nào cũng ngủ hình như không tốt lắm! Nhiệm vụ chủ nhiệm lớp giao cho, cô vẫn nên cố gắng làm một chút, hay là từ bỏ ta!

Quý Tiêu Viêm lại bị chọc cho tỉnh giấc, lúc mở mắt ra định tức giận nhưng nhìn dáng vẻ nhút nhát của cô gái nhỏ chớp mắt vô tội nhìn anh, cơn tức giận không tiếng động bị dập tắt, quên đi, tính ra cô gái nhỏ có bạn cùng bàn là anh cũng không dễ dàng….

“Tôi cho cậu một quả mận, cậu học bài được không?” Lý Khả Khả đưa một quả mận màu đỏ tím đến trước mặt bạn cùng bàn, thấy đối phương không phản ứng, vẻ mặt đau như bị cắt một miếng thịt đưa bàn tay khác cũng đang có một quả mận đưa ra, tiếp tục nói:

“Nếu không thì cho cậu hai quả luôn?”

Hôm nay sau khi cô về nhà sẽ nói với mẹ là đã đưa hai quả mận cho bạn học mới, vậy mẹ cô có tin rồi đưa cho cô hai quả khác không?

…. Bạn học này có phải bị ngốc rồi không? Đưa cho anh hai quả trái cây nhỏ, vẻ mặt lại tỏ ra luyến tiếc là sao? Chẳng lẽ trái này rất quý sao? Quả ngay cả anh cũng không mua được? Mang theo sự tò mò, Quý Tiêu Viêm lấy một quả nhỏ trông thuận mắt mang theo nhiệt độ cơ thể của cô gái nhỏ thử cắn một cái, thiếu chút nữa muốn phun ra ngoài! Quả nhiên không thể có lòng hiếu kỳ! Chua chết anh rồi!

Thấy có người cũng thích quả mận, Lý Khả Khả cười ngọt ngào lộ ra hai chiếc răng nanh:

“Ăn ngon đúng không? Lần này mẹ tôi mua trái ăn rất ngon, ngọt nữa.”

Quý Tiêu Viêm cố gắng nhịn xuống vẻ mặt muốn nhăn lại vì vị chua, đợi cho vị chua qua đi, mới lạnh lùng nói:

“Vị giác của cô có phải có vấn đề rồi không?”

Nhưng thật ra lúc cô cười lên trông rất ngọt, lần đầu tiên Quý Tiêu Viêm cảm thấy con gái cũng không phải là một loại sinh vật phiền phức, cũng có lúc đáng yêu, ít nói….

“….”

Vị giác của cô vẫn luôn bình thường, chỉ là thích vị chua một tí thôi, huống hồ quả mận mùa này thịt bên trong đã rất ngọt rồi, chỉ có lớp da bên ngoài có chút chua mà thôi, trung hòa với nhau, ăn rất ngon. Lý Khả Khả không biết tại sao bạn học mới lại hỏi mình như vậy, cắn quả mận trên tay mình một miếng rồi mờ mịt nhìn Quý Tiêu Viêm.

“Cái này có thể coi là ngọt sao?” Loại trái cây này trách không được anh chưa từng ăn qua, loại này chắc có rất ít người thích ăn, khẩu vị của Tiểu Khả Ái có chút đặc biệt….

Đúng rồi, Quý Tiêu Viêm lại đổi biệt danh cho bạn cùng bàn của mình, từ Hamster nhỏ biến thành Tiểu Khả Ái, trải qua hai ngày, chứng minh được rằng con trai cũng rất hay thay đổi nha!

“Không…. Ngọt sao?”

Lý Khả Khả lại cắn một miếng, hỏi một cách yếu ớt. Đã ăn rất ngon rồi, có một loại quả mận nhỏ màu hồng, cái đó mới gọi là chua, mẹ đều không cho cô ăn loại đó, bây giờ chỉ mua loại nhập khẩu, ăn đã rất ngon rồi.

Quý Tiêu Viêm nhìn quả mận mình đã cắn qua, sau đó nhìn Lý Khả Khả ăn trông rất ngon giống như nó rất ngọt, có một loại cảm giác có phải anh vừa rồi chọn trúng quả bị chua hay không, vì vậy anh đã làm ra một việc mà sau này khi nghĩ đến anh đều cảm thấy bản thân có phải đã bị thứ gì đó không sạch sẽ dính vào người hay không (tóm gọn là bị ma ám á mọi người): Anh đoạt quả mận đã ăn được một nửa của bạn cùng bàn, cầm trong tay cắn một miếng, sau đó anh phát hiện cái quả mận mà mình mới đoạt về này, hương vị đều giống nhau, đều chua như nhau… Không thể không khiến anh hoài nghi có phải vị giác của chính mình đã xảy ra vấn đề rồi không….

Lý Khả Khả bị loạt động tác của Quý Tiêu Viêm làm cho sợ ngây người, thịt quả mận đang trong miệng cũng không biết phải làm như nào, quả đó cô mới ăn qua! Đều là nước miếng…. Không đúng, anh vừa mới lấy quả mận từ miệng cô, anh có biết chính mình đang làm gì không?

Lưu Manh Manh ngồi ở phía sau chứng kiến hết tất cả cũng sợ ngây người, bạn học mới đến cởi mở như vậy sao? Mới quen biết được hai ngày đã gián tiếp trao đổi nước miếng với nhau? Quả Mận đứa bé này e là đã sợ đến phát ngốc rồi?

“Quả Mận, Quả Mận….”

Ý thức của Lý Khả Khả được tiếng kêu của Lưu Manh Manh đánh thức trở về, nhanh tay móc thịt quả mận ở trong miệng ra bên ngoài, ghé vào bàn học, không còn mặt mũi để gặp người nữa rồi!

Quý Tiêu Viêm nhìn vết cắn trên quả mận trong tay giống như bị hamster gặm, lại nhìn qua bạn ngồi cùng bàn đang ghé sát mặt vào bàn không muốn gặp người, hậu tri hậu giác phát hiện có phải hành động của mình có phải đã quá đáng rồi không? Tuy anh không cắn vào chỗ cô đã cắn qua, anh cũng chú ý đến chỗ mình cắn không dính đến chỗ cô, nhưng là khi nào anh đã ăn qua đồ ăn của người khác? Đây chắc chắn là do hôm nay dậy quá sớm, đầu óc choáng váng….