Chương 7: H

Đứng dậy vẫn là với không tới, chỉ phải ngồi ở trên đùi của hắn, nghiêng đầu, rốt cuộc có thể cùng hắn mặt đối mặt, Nguyên Túy Nguyệt trở tay chế trụ cái ót của hắn, khiến cho môi của hắn cách nàng gần hơn một chút.

Hơi thở của nàng hỗn loạn, ánh mắt mê say, nàng tưởng đây là cái hôn đầu tiên của nàng, hôn với nam nhân anh tuấn cường tráng như vậy, cũng là cực hảo, so với phụ hoàng của nàng cùng vị hôn phu của nàng còn mạnh hơn.

Nàng nhắm mắt hôn lên, môi của hắn lạnh lạnh, vô cùng mềm mại.

Nàng há mồm mυ"ŧ vào, hút đến môi của hắn bị lôi kéo mà mở ra, cái lưỡi linh hoạt mà liếʍ liếʍ hàm răng của hắn, hắn như là dọa tới rồi, miệng mở ra một ít, nàng liền đem cái lưỡi chui vào đi, tay đè lại bàn tay to của hắn mà xoa bóp, xoay người lại, hai tay ôm hắn của cổ, cùng hắn hôn sâu lên.

Hai người đều không có kinh nghiệm, nàng nóng lòng thăm dò, hắn hoảng loạn với nhường nhịn.

Thời điểm truy đuổi lâu một chút, hai người mới hết khí thở không xong mà tách ra, Nhược Dã rũ mắt, lại không nghĩ ngay sau đó Nguyên Túy Nguyệt lại vặn mặt của hắn cùng hắn hôn lên.

Nước bọt dây dưa, hơi thở đan chéo, Nguyên Túy Nguyệt đem đôi vυ" non mềm để ở trên ngực kiên cố của hắn, nhẹ nhàng chậm chạp mà vặn vẹo qua lại.

Nàng khóa ngồi ở trên đùi của hắn, cảm giác hạ thân đột nhiên có cái thứ gì đỉnh chính mình, nàng chính là say mê mà hôn lên, theo bản năng duỗi tay đi sờ, lại bị bàn tay to của hắn nắm lại.

Nàng muốn tránh thoát, hắn nắm chặt vô cùng, nàng căn bản không thể rút tay ra được, lưỡi ở bên nhau liền tách ra, nàng thở hồng hộc mà đấm hắn, “Buông ra!”

Nhược Dã buông tay, nói giọng khàn khàn: “Thuộc hạ đáng chết.”

Nàng xoa xoa chỗ tay bị hắn niết đến hồng, duỗi cho hắn xem, “Ngươi xem, ngươi nắm tay của bổn cung đỏ hết lên cả rồi!”

Vẫn cứ là một câu “Thuộc hạ đáng chết”.

Nguyên Túy Nguyệt cũng không phải thật sự sinh khí, hiện tại tâm tư của nàng ở trên người hắn, nàng muốn tiếp tục đi tìm kiếm côn ŧᏂịŧ vừa mới đỉnh nàng kia, nàng biết là thứ đồ kia.

Nhược Dã lại duỗi tay chặn lại tay nhỏ không an phận của nàng, thanh âm áp lực, mang theo sự kiềm chế không dễ phát hiện cầu xin, “Công chúa tha thuộc hạ đi.”

Nguyên Túy Nguyệt dẩu miệng ngừng tay, thấy tư thái khom lưng kháng cự của hắn, xoay chuyển đôi mắt, thở dài một tiếng, “Được rồi, nếu ngươi không muốn cho bổn cung xem, kia……” Âm điệu của nàng kéo dài, như là điểm tâm ngọt mềm.