Sáng sớm Kim Dạ đã nhắn cho Trúc Linh:
- Tối anh gặp em ở nhà nhé, nay anh có lịch trình.
- Ok anh ❣️
Kim Dạ thấy trái tim đỏ tươi, lòng hớn hở tràn đầy năng lượng.
Hôm nay Trúc Linh đi làm sau mấy ngày nghỉ, tới nơi cô không thấy Andrea đâu. Hỏi nhân viên thì mọi người bảo mấy ngày nay anh không tới. Cô muốn gọi điện hỏi han nhưng lại ngại, giữa họ đâu có chuyện gì để nói, hơn nữa cô đang hẹn hò với Kim Dạ, lại càng không biết đối mặt anh như nào. Trước khi tới, cô đã dặn lòng sẽ thật tự nhiên và nói chuyện thật vui vẻ với Andrea kia mà!
Tới tối muộn, Andrea chỉ nhắn cho cô một câu:
- Tối mai em có lịch chơi nhạc bên xxx. Nhớ đến sớm chuẩn bị nhé!
Andrea không chỉ là chủ, mà còn như một quản lý của Trúc Linh. Anh lăng xê và tạo điều kiện cho cô biểu diễn ở những quán bar khác để thay đổi môi trường và học hỏi thêm. Thấy nơi nào được, anh sẽ sắp xếp cho cô tới diễn.
- Vâng anh. Cảm ơn anh nhiều! G9!
Andrea không rep, chỉ like một cái. Trúc Linh nhận thấy có vẻ anh đang tránh mình. Trước kia anh hay thả tim hơn. Cũng đúng, anh thích cô, cô lại hẹn hò bạn thân anh.
Trúc Linh về tới nhà đã thấy Kim Dạ đang ở nhà. Anh còn đổi pass cửa nhà sang ngày họ bắt đầu hẹn hò.
- Em mệt không?
- Không, nghỉ vài ngày còn thấy khoẻ hơn ấy.
- Chứ không phải có được anh mà khoẻ hơn à.
- Là anh có được em chứ!
Kim Dạ cười tủm, bế bổng cô rồi ngồi xuống ghế sofa. Trúc Linh như con mèo lười nằm gọn trên đùi anh.
- Tối mai em rảnh không?
- Mai em có chơi nhạc bên xxx. Sao thế?
- Không, anh hỏi thế thôi!
Mai Kim Dạ rảnh, muốn mời cô đi ăn tối, nhưng cô bận rồi thì thôi vậy. Cả ngày nay anh chụp ảnh cho một hãng thời trang rất bận, gặp được cô thì bao mệt mỏi đều tan biến.
Thấy đã muộn, Kim Dạ đành tiếc nuối chào Trúc Linh ra về. Với những người đang chìm đắm trong tình yêu thì họ chẳng nỡ xa nhau một phút.
Hơn 2h sáng, ở hai căn hộ, có hai người đều không ngủ được. Ai cũng muốn gọi cho đối phương nhưng lại sợ làm phiền người kia đang ngủ.
Kim Dạ đêm qua đã không ngủ ngon, anh không chịu nổi nữa, không chần chừ lái xe tới nhà Trúc Linh. Anh bước nhẹ vào cửa, sợ làm cô tỉnh giấc. Không ngờ lại gặp Trúc Linh đang đeo headphone ngồi trên chiếc ghế treo hướng ra ban công.
Đèn cảm biến ở cửa ra vào bỗng sáng, Trúc Linh quay ra nhìn, thấy người yêu bèn cười tươi, vội vã đeo heart xuống cổ mà lao tới. Không ai nói gì, Kim Dạ dang tay đón cô, còn cô nhào vào lòng và được anh bế lấy.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt nói lên tất cả. Nhìn yết hầu nổi lên gợi cảm, Trúc Linh không kìm được mà hôn lên một cái.
Lúc này Kim Dạ mới lên tiếng:
- Anh nghĩ em ngủ rồi, sao không trong phòng mà ngồi ngoài này
- Không ngủ được, ở đó toàn mùi của anh, lại càng khó ngủ. Tại anh, bắt đền anh đó! Còn anh thì sao, tới đây vào giờ này?
Kim Dạ phì cười, hoá ra cô cũng trẻ con như vậy.
- Anh cũng nhớ em. Thế anh đền cho em nhé!
Rồi anh hôn cô. Hôn môi, hôn cổ, hôn hõm vai nhỏ. Trúc Linh nhận ra Kim Dạ như có mị lực để đưa cô vào lưới tình của anh ấy. Trai hư đều giỏi kĩ năng này sao!
Đúng vậy, Kim Dạ rất thành thục trong việc làʍ t̠ìиɦ với cô, anh luôn ở thế chủ động, còn Trúc Linh như con mồi nhỏ dưới móng vuốt của anh mà chịu trận. Không thể phủ nhận, cô cũng rất thích việc được anh chiều chuộng, vuốt ve và chăm chút như thế. Thi thoảng cô có nghĩ, đã có bao nhiêu người phụ nữ nằm dưới tấm thân cường tráng, vạm vỡ và nóng bỏng này. Nhưng chưa bao giờ cô tủi thân mà buồn phiền.Cô cho rằng yêu nhau là việc của hiện tại, quá khứ không tốt đẹp thì tốt nhất không đào bới lên. Biết càng nhiều, cô sẽ càng nghĩ ngợi mà tự làm mình buồn mà thôi. Quá khứ anh là người đàn ông của ai, cô không quan tâm, chỉ cần biết bây giờ, anh thuộc về cô.
- Ưmmm.. Anh.., là của em!
Trúc Linh hổn hển nói nhỏ, Kim Dạ nheo mắt nhìn cô, giọng nói ma mị khẳng định chủ quyền làm anh rất thoả mãn.
- Được, chỉ là của em thôi!
Trúc Linh nhoài người lên trên, đổi sang anh ở dưới. Cơ thể nhỏ nhắn dẻo dai di chuyển nhịp nhàng, Kim Dạ lúc này mới là kẻ bị cô thu phục.
Cứ ở bên nhau, là họ lại không kiềm chế được du͙© vọиɠ của mình, mà lao vào nhau làm hết lần này tới lần khác. Họ đều ở tuổi trẻ đầy sung sức và nhiệt huyết, sự ăn ý và hoà hợp trên giường cũng là yếu tố quan trọng trong tình yêu của họ.
Hôm nay Kim Dạ tới quá vội, anh không chuẩn bị "áo mưa". Thấy Trúc Linh ngồi đầu giường uống thuốc, anh hỏi:
- Tránh thai sao?
- Ừm.
Anh ôm cô vào lòng:
- Anh xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.
Trúc Linh gật đầu, cô cũng ôm anh, hai người vuốt ve nhau một lúc rồi mới ngủ. Có lẽ do vận động với người mình yêu, ai cũng ngủ rất ngon một mạch tới trưa.