Chương 6: Bạn thân giận dỗi, truyền thống nhà học Kỳ.

Độc ác.

Trong lòng Giang Ly không biết đã đâm ba chữ "Kỳ Tư Diễn" bao nhiêu lần. Nguyên nhân cô ra nước ngoài không phải là vì né tránh anh sao, người này sao cứ bám theo, cô liếc mắt nhìn gò má tuần túc của người đàn ông, Kỳ Tư Diễn đây là ghiền làm trưởng bối sao? Không phải nói là mặc kệ cô sao?

"Lần sau lúc nói dối nhớ buông tay ra." Kỳ Tư Diễn nhắc nhở, lúc này Giang Ly mới để ý hai tay mình căng thẳng nắm chặt.

"Dừng xe." Cô tức giận, không thể thừa nhận mình sai chỉ có thể gắng gượng nói: "Tôi muốn xuống xe."

Kỳ Tư Diễn lật hợp đồng không để ý cô.

"Ở đây." Giang Ly chỉ vào khu mua sắm ở trung tâm thành phố: "Tuần sau tôi muốn đi du lịch muốn mua quần áo."

Tài xế lái chậm lại chờ chỉ thị của Kỳ Tư Diễn.

Kỳ Tư Diễn bất lực vuốt trán một cái gật đầu: "Được."

Giang Ly nhanh chóng chạy khỏi anh lao vào cửa hàng sang trọng ở tầng một trung tâm thương mại.

Nói không lại anh thì không bằng xài tiền của anh. Cô dừng lại trước quầy trưng bày quần áo, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm lên: "Lấy hết những thứ này."

Nhân viên cửa hàng trợn tròn mắt nhìn cô, cô quay lại cười quyến rũ nhìn Kỳ Tư Diễn nói: "Chú sẽ không ngại chứ."

"Theo ý cô ấy." Yên lặng một hồi Kỳ Tư Diễn nhàn nhạt nói. Giang Ly tiếp tục đứng trước quầy trưng bày giày cao gót ướm thử, Kỳ Tư Diễn lẳng lặng theo sau đột nhiên nói:

"Em mang cái này đi chơi sao?"

Đối phương cầm một đôi giày cao gót màu đỏ cười như không cười.

"Tất nhiên là không phải.” Giang Ly mím môi hai mắt sáng ngời: "Bây giờ tôi mang luôn."

Nói xong, cô liền cởi giày trước mắt mọi người, bình thường Giang Ly quen với việc giày đế bằng hiển nhiên có chút không quen, cô vừa đi được mấy bước Kỳ Tư Diễn nhíu mày một cái.

"Cẩn thận." Giọng đối phương vô cùng từ tính vẫn cố nén cười: "Tôi tự đi được." Giang Ly nhìn đôi mắt đen của anh.

Nhìn nhân viên mang quần áo đã gói lên xe: "Chỉ vậy thôi sao?"

"Chú chê ít sao?" Trong lòng Giang Ly ngập tràn lửa giận, nếu không gói toàn bộ cửa hàng thì cũng thật là cũng thật là tiện nghi cho anh.

"Không có." Anh nhướng mày: "Tốc độ Ly Ly còn chậm hơn nhiều so với tôi kiếm tiền." Anh nhìn chằm chằm giày cao gót của cô trong lòng không khỏi gợn sóng, cô gái nhỏ đã trưởng thành, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười đều mang theo hàm ý yêu kiều của con gái giống như đóa hồng chớm nở.

"Tuấn sau là sinh nhật em sao không chọn thêm thứ khác." Kỳ Tư Diễn nhắc cô: "Tôi không có thời gian mua quà cho em."...Ai muốn quà của anh. Giang Ly cười lạnh trong lòng: "Không cần, tôi không cần sinh nhật." So với cài này cô càng tò mò vì sao Kỳ Tư Diễn lại có thể nhớ sinh nhật cô, hình như cô chưa từng nói.

"Cái đó thì sao." Ngón tay Kỳ Tư Diễn chỉ con gấu nhỏ được khảm kim cương trên quầy.

"Trẻ con." Giang Ly giễu cợt: "Cũng chỉ có chú mới có khẩu vị như vậy."

"Cái này thì sao?" Kỳ Tư Diễn chỉ bộ lễ phục trong tủ kiếng, Giang Ly làm biếng nhìn: "Tôi không mặc." "Vậy em muốn gì."

"Nhà." Cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kiên quyết: "Nếu như chú muốn tăng thì tặng nhà là tốt nhất."

"Thật thông minh." Kỳ Tư Diễn híp mắt, nụ cười càng lúc càng đậm đối đầu với Giang Ly.

"Kỳ Tư Diễn." Cô ta đi giày lộc cộc đi đến, giọng nói đầy xấu hổ: "Rốt cuộc là anh đang cười gì thế?"

Giang Ly suy nghĩ một hồi chưa kịp nói xong đã loạng choạng ngã nhào về phía trước, dù Kỳ Tư Diễn nhanh chóng giữ được cô nhưng mắt cá chân của cô bị trẹo theo quán tính.

"A..." Cô đau đớn kêu lên, Kỳ Tư Diễn ôm lấy eo cô, nhiệt độ từ đầu ngón tay trong nháy mắt truyền tới, cô cảm thấy bước đi khó khăn.

Được lắm, chỉ có thể hạ giọng nói:

"Buông tôi ra."

"Đừng có không biết lớn nhỏ như vậy." Kỳ Tư Diễn không muốn cô càn quấy liền trực tiếp ôm ngang cô lên, Giang Ly định phản kháng lại bị anh ngăn cản nói:

"Còn ồn ào nữa thì lát tự về."

Giang Ly bị ép dựa vào l*иg ngực cường tráng của anh, Kỳ Tư Diễn đặt cô vào ghế sau rồi cởi giày cô.

"Đau không?" Anh cau mày nhìn mắt cá sưng tấy của Giang Ly: "Tính khí thật giống trẻ con."

"Không đau." Giang Ly siết chặt quả đấm nhỏ mạnh miệng nói: "Tôi vẫn ổn."

"Vậy được." Kỳ Tư Diễn ngước mắt giảo hoạt nhìn cô: "Vậy em đứng dậy nhảy hai cái tôi xem."

Ông già kia.

Con người Giang Ly đột nhiên khóa chặt: "Không tiên, lần sau đi."

Xe dừng ở cửa biệt thự, Kỳ Tư Diễn ôm cô đi vào phòng khách, Giang Ly nghe thấy anh thở dài bất lực nói: "Ly Ly."

"Em đúng là quyển sách khó hiểu."

"Khó hiểu?" Giang Ly mắng lại không chút lưu tình: "Đó là chú không đủ trình."

Kỳ Tư Diễn bế cô đặt lên sofa phòng khách, sau đó tìm một túi nước đá chườm vào mắt cá chân của cô, động tác nhẹ nhàng và chậm rãi khiến cho Giang Ly gần như quên mất anh là người hung dữ như thế nào trước mặt người khác.

"Trong nhà có thuốc trị bầm, đợi lát tôi đi tìm." Anh xoa bóp mắt cá chân cho cô, bầu không khí yên tĩnh lại mập mờ, Giang Ly đợi anh xoa bóp xong híp mắt cố ý trêu:

"Chú, hay là chú đi lấy chứng chỉ nhân viên massage, tôi nghĩ tay nghề của chú chắc chắn sẽ được tuyển dụng."