Kỳ Tư Diễn vừa dứt lời, người kia phá lên cười lớn: “Chú đang trêu em sao? Làm thế nào mà thứ này trông giống một con kangaroo?” “Ài.” Kỳ Tư Diễn lắc đầu một cái: “Chú của em cũng không phải là toàn năng làm bằng tay có gì sai.”
“Kỳ Tư Diễn.” Giang Ly cười gập cả người: “Chân kangaroo của chú cũng ngắn quá, đứa con nít ba tuổi còn có kỹ thuật hơn anh.”
Mới nói xong Kỳ Tư Diễn đè lại tay cô ôm cả người cô lên sofa, Giang Ly gắng sức vùng vẫy mấy cái, nhưng đối phương hoàn toàn không coi ra gì.
Đôi mắt anh thâm thúy phản chiếu gò má Giang Ly, hai cỗ thân thể dính chặt nhau, Kỳ Tư Diễn đùa bỡn đường ren trên cổ áo cô sau đó đùa: “Vốn dĩ anh muốn tự tay làm vậy kỷ niệm để Ly Ly lúc nào cũng nhớ đến anh.”
Khớp bàn tay anh lộ rõ từng bước dời xuống, Giang Ly muốn di chuyển chân của mình nhưng đôi chân dài của anh đi trước một bước tóm lấy. “Bây giờ nhìn lại…có thể chuyện này để em khắc sâu ghi nhớ.” Trong mắt Kỳ Tư Diễn hiện lên một tia cám dỗ, đốt ngón tay cong lên lần lượt mở từng nút, bộ ngực mềm mại trắng nõn của Giang Ly lập tức lộ ra ngoài không khí.
Cô đỏ mặt nhưng vẫn trêu chọc anh.
"Chú." Giang Ly hiển nhiên rất mong đợi nhưng cô vẫn giả vờ dè dặt: “Buổi tối nói sau…”
“Như vậy sao được.” Kỳ Tư Diễn nhìn nhìn người nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt, chỉ muốn hoàn toàn chiếm lấy cô ngay tức khắc, anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào cổ cô, lắng nghe tiếng thở dốc nhẹ của cô từ trong lòng ngực: “
"Từ giờ anh sẽ đυ. em cho đến khi em khóc, hiểu chưa?"
Cả người Giang Ly tê dại, hai bầu ngực rung theo, Kỳ Tư Diễn cùng cô hòa quyện môi vào nhau, vừa định làm bước tiếp theo chuông cửa reo lên: “Chú.” Giang Ly vội vàng đẩy anh ra: "Bên ngoài có người.”
Cho dù thế nào Kỳ Tư Diễn vẫn muốn tách chân của Giang Ly chọc vào, âm thanh ngoài cửa ngừng lại một lúc lại dồn dập, Giang Ly định tránh nụ hôn của Kỳ Tư Diễn: “Chú đi xem một chút đi.” “Chú.”
Kỳ Tư Diễn buông cổ tay cô ra, trong lòng hơi có bất mãn.
Anh vừa đứng lên, Giang Ly liếc mắt nhìn màn hình di động thấy tin nhắn kéo đến ùn ùn không ngừng. Cô bống nhiên hiểu ra người ngoài cửa là Tạ Lan Chi.
Con người Giang Ly bỗng khóa lại nhìn Kỳ Tư Diễn từng bước một đi về phía cửa, cô cố ngăn lại nhưng đã quá muộn.
Kỳ Tư Diễn mở cửa, Tạ Lan Chi tay tay cầm một bó hoa hồng to đứng ở bên ngoài hiển nhiên cũng ngây ngẩn.
“Kỳ…anh Kỳ.”
Nghe thấy giọng nói của Tạ Lan Chi, Giang Ly vội vàng mặc quần áo vào, Kỳ Tư Diễn trầm mặc nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Cậu tìm ai?”
Tạ Lan Chi nhìn hoa tươi trong tay một chút, ngượng ngùng cười nói: "Nói thật, tôi là tới tìm Ly Ly."
"Ly Ly?"
Kỳ Tư Diễn quay đầu, lúc lại nhìn Giang Ly ánh mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ.
"Tôi không biết hai người quen nhau.” Anh khẽ liếc nhìn Giang Ly, giọng điệu có chút châm chọc." Mời vào.”
Lòng Giang Ly đã trào lên đến tận họng nhìn Tạ Lan Chi bước vào vội vàng mở miệng: “Cái đó, hay là chú đi trước đi, hôm nay có chút không tiện.”
“Rất tiện.”
Kỳ Tư Diễn nói chuyện nói năng rất có khí phách, anh ngồi ở trên ghế lười biếng đánh giá giá hai người.
“Chỉ là nhắc đến tôi cũng có chút tò mò.”
“Nhân viên công ty sao có thể quen biết cháu gái tôi?”
“Là tôi đường đột.” Tạ Lan Chi cung kính đạo lại, rõ ràng còn chưa nhận ra đối phương kỳ quái: “Thật ra thì…tôi cùng Ly Ly trước đây có quen biết.”
“Anh Kỳ đừng lo lắng, là hôm qua cô ấy có nói với tôi là đau bụng, tôi cũng không liên lạc được nên hôm nay có chút lo lắng đến thăm.”
Đầu tiên có tâm, không đau lại diễn mình đau bụng, liên lạc đến nhân viên dưới quyền, có chút lo lắng không tự mình chăm sóc.
“Ồ…”
“Vừa nãy cậu nói mới quen biết không lâu có chút mâu thuẫn với câu trước.”
Kỳ Tư Diễn như nghĩ đến điều gì, sờ cằm một cái.
“Nói như vậy là cậu biết nhà chúng tôi từ đâu.”
“Chẳng qua Tô Thần, tôi nhớ trong sơ yếu lý lịch có ghi quê quán trước kia hình như không phải là Long Thành.” Ánh mắt Kỳ Tư Diễn khinh miệt quét qua.
Anh cố ý khó dễ nói:
“Tô Thần!” Giang Ly nâng tông giọng: “Anh về trước đi.”
Tạ Lan Chi vẫn không hiểu nhưng nhìn dáng vẻ này của Kỳ Tư Diễn có vẻ không dễ chọc, cứ nghĩ vì là chú của cô nên mới nghiêm như vậy.
“Được, nếu em nói không sao vậy anh về trước.” Kỳ Tư Diễn không chỉ là ông chủ của cậu mà còn là chú của Giang Ly, hai quan hệ quan trọng như vậy Tạ Lan Chi không dám nói nhiều, để đồ lại rồi vội vàng rời đi.
Thời gian trôi qua từng phút, trong căn nhà lớn vậy lại yên tĩnh không một tiếng động, Kỳ Tư Diễn ngồi đưa lưng về phía cô, ngay cả dũng khí nói chuyện cô cũng không có.
“...Em đi bỏ hoa này.” Cô vừa mới đứng dậy người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Đẹp như vậy ném làm gì.”
Giang Ly trơ mắt nhìn Kỳ Tư Diễn lên lầu, cửa phòng ‘ầm’ một tiếng đóng lại, tâm trạng cô như rơi xuống đáy cốc.
Cô hiểu tính cách của người đàn ông này, lúc càng tức giận Kỳ Tư Diễn càng ung dung bình tĩnh, cô lặng lẽ về phòng mình, tâm trạng một lúc lâu không thể bình tĩnh nổi.
Lúc ăn tối cô tự nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài, ngược lại Kỳ Tư Diễn là người chủ động gõ cửa.
Giang Ly rón rén xuống lầu, Kỳ Tư Diễn đang thái dưa chuột trên thớt nghe tiếng bước chân của cô không ngẩng đầu.
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?” Hồi lâu sau anh lạnh giọng hỏi.
“Anh ấy, anh ấy là học sinh năm cuối cấp hai của em.”
Vừa dứt lời, Kỳ Tư Diễn ném điện thoại đến trước mặt cô.
Từng hình của cô và Tạ Lan Chi hiện lên, Giang Ly lùi về sau một bước, sống lưng thẳng tắp: “Chú theo dõi tôi?” Kỳ Tư Diễn bỏ dao trong ta xuống chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc kiêu căng mà thờ ơ.
“Ly Ly, là trước đây anh quá nuông chiều em.”