Chương 27: Gặp lại anh sau xa cách.

Một tuần sau.

Ánh nắng ban mai chiếu vào những ô cửa sổ sát đất, người đàn ông đứng trước bàn, ngón tay thon dài táy máy một con dao nhỏ, vỏ trái táo nhanh chóng rơi xuống.

Anh tỉ mỉ cắt thành từng miếng nhỏ sau đó nhìn thiếu nữ đang ngồi bên cạnh, dịu dàng nói: “Há.” Giang Ly nghe lời há miệng mặc cho anh ôm lấy cô vào ngực.

Sau lần cãi nhau đợt trước, Kỳ Tư Diễn không những không giữ khoảng cách với cô ngược lại còn chặt hơn trước, bất kể lúc nào cũng hết sức dịu dàng, điều này càng khiến lòng Giang Ly đau đến hoảng.

Hôm nay là ngày Lam Yên ghi hình phỏng vấn cho chương trình, Kỳ Tư Diễn đáp ứng dẫn cô đến xem, so với cái này cô lại quan tâm đến dự án phim tài tài liệu ở phòng bên cạnh hơn.

Trước khi chính thức gặp mặt Tạ Lan Chi cô chọn án binh bất động tạm thời không chọc giận Kỳ Tư Diễn.

“Anh phải đến công ty một chuyến.” Kỳ Tư Diễn nhỏ giọng nói bên tai cô: “Ly Ly có thể chờ đến giữa trưa không, anh đưa em về nhà.”

“Ừ.” Giang Ly xoay người đặt một nụ hôn lên môi anh.

Cô chọn một cái áo sơ mi voan cao cổ để che đi dấu vết tối qua Kỳ Tư Diễn lưu lại trên người, bất cứ lúc nào cô cũng có thể giữ vững lý trí trừ những lúc lên giường cùng Kỳ Tư Diễn.

Chỉ có thời điểm làm tĩnh cô mới cảm nhận được đó chính là bản thân, quyến rũ nhưng lại tinh nghịch, đương nhiên là Kỳ Tư Diễn chịu đựng tất cả những điên cuồng của cô, anh thích cô cho nên đều chiều theo ý cô.

Lúc đậu xe dưới lầu đài truyền hình Linh Điểm, Kỳ Tư Diễn đơn giản dặn dò mấy câu rồi nghênh ngang rời đi, Giang Ly đi đến trường quay của chương trình ‘Lắng nghe’, Lam Yên đang bận kiểm tra lại bài phỏng vấn cuối cùng với người dẫn chương trình.

Studio bên cạnh nó mới được thành lập là để chuẩn bị một bộ phim tài liệu mới, Giang Ly đi qua, bộ phim tài liệu này chủ yếu muốn bắt đầu từ góc nhìn của những người lao động nhập cư bình thường, chụp lại những thăng trầm của cuộc sống bình thường mà đời người đã trải qua.

Sau khi cô cùng Lam Yên chào hỏi thì rời đi sau đó đứng ở cửa phòng làm việc, một bóng lưng thon dài đưa về phía cô. Tạ Lan Chi thích mặc quần áo màu xanh, lần này cũng không ngoại lệ.

“Anh Tô Thần.” Cô gõ cửa một tiếng bình tĩnh nhìn anh, đối phương sững sờ một chút.

“Sao cô lại ở đây?”

“Đài truyền hình Linh Điểm thuộc sản nghiệp của chú Kỳ của em, em đến xem một chút.” Cô nhìn Tạ Lan Chi không chớp mắt. Lúc anh ấy căng thẳng theo bản năng sẽ nhìn đông nhìn tây, điều này vẫn không thay đổi.

“À, tốt.” Tạ Lan Chi lùi lại: “Tôi đang chờ nhân viên của nhóm dự án, xin cô Giang tránh một chút.”

“Em không hiểu anh phải giả vờ cái gì.” Giang Ly khóa cửa lại sải bước lớn đi về phía anh: “Tạ Lan Chi, cho dù anh có lừa dối được ông trời anh cũng không lừa gạt em nổi.”

Tạ Lan Chi cúi đầu không nói gì.

“Thật xin lỗi.” Anh ấy thở dài gắng gượng phun ra mấy chữ.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Giang Ly ngước mắt nhìn anh, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống :”Anh Lan Hi, rốt cuộc là có chuyện gì đã biến anh thành bộ dáng như bây giờ?”

Hai năm trước chính mắt em nhìn thấy anh ngừng thở trên giường bệnh, còn có tang lễ của anh, tất cả chỉ là dối trá sao?”

Cô nắm chặt tay lạnh như băng của Tạ Lan Chi: “Anh nói cho em biết đi.”

Nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa đang đến gần, Tạ Lan Chi đoạt lấy điện thoại di động của cô nhanh chóng viết một hàng địa chỉ.

“Buổi tối đến nhà anh.” Anh dặn dò một câu.

Giang Ly thấy nhân viên làm việc ở ngoài cửa biết bây giờ không phải là thời gian thích hợp để nói chuyện vì vậy liền thức thời lui ra.

Để phòng ngừa tối nay Kỳ Tư Diễn tìm cô, cô liền chủ động gọi cho anh nói tối này đi sinh nhật của bạn Bách Duyệt, muốn chơi qua đêm, sau đó còn nhắn cho Bách Duyệt dặn dò trước.

Trước khi trời tối, cô ngồi ở quán cà phê dưới đài truyền hình thấy Tạ Lan Chi rời khỏi, chắc chắn xung quanh không có tai mắt Kỳ Tư Diễn mới rời đi. Tạ Lan Chi đưa địa chỉ ngoại thành, một huyện trực thuộc thành phố Long Thành, xe taxi dừng trước cửa biệt thự nhỏ màu trắng, Giang Ly ổn định tâm tình nhấn chuông cửa.

Trong nháy mắt cửa mở ra cô bị kéo vào một vòng tay thơm mùi bạc hà, Tạ Lam Chi ôm cô như nhặt được trân bảo, trong lòng không tin lẩm bẩm: “Ly Ly, thật xin lỗi.”

Giang Ly nhón chân lên chặn lại đôi môi mỏng như bằng của anh, đang lúc nóng bỏng mà triền miên, ngón tay anh lau đi nước mắt của cô:

“Em rất nhớ anh.” Cô vừa khóc vừa cười: “Em…thậm chí em cảm thấy chính mình như đang nằm mơ.”

“Tạ Lan Chi, anh có biết không? Lúc xem được đoạn phim ngắn kia là trực giác nói cho em biết anh vẫn còn sống.” Giang Ly sờ mặt anh giống như nhìn hoài cũng không đủ.

Tạ Lan Chi dắt tay cô vào nhà, hình thức bố trí theo dạng gác xép, đồ dùng trang trí trong nhà không nhiều nhưng sạch sẽ ngăn nắp: “Anh mới chuyển đến.” Tạ Lan Chi lấy một ly nước chanh ngồi bên cạnh cô, hốc mắt anh ướt.

“Em trưởng thành rồi.” Ngón tay anh luồn vào mái tóc dày của cô nghẹn ngào: “Anh chỉ mới ra ngoài ngày đó có thấy trên diễn đàn trường học có tin tức liên quan đến em, vì vậy mới tìm đến.”

“Ly Ly trổ mã thật đẹp.” Anh nói: “Thấy em vui vẻ như vậy nên vốn định không muốn quấy rầy đến em.”

“Em không vui.”

Giang Ly lạnh lùng ngắt lời anh.

“Sau khi anh rời đi em chưa có một ngày vui vẻ.”