Hội trường tiệc rượu, Giang Ly vừa nuốt một miếng bánh pudding nhỏ thì nhìn thấy Kỳ Tư Diễn đang cầm ly rượu tiến về phía cô.
Cũng may đối phương còn chưa nói gì đã bị Lâm Lâm nửa đường chặn lại, hôm nay Lâm Lâm mặc váy có mạng che màu trắng tôn lên làn da trắng hơn tuyết, khí chất thanh thuần.
“Anh Kỳ.” Lông mi dài của cô ta chớp chớp, âm thanh ngọt ngào lại còn uốn éo: “Cuối cùng thì cũng có thể tự mình thấy.” Kỳ Tư Diễn đi đến bên cạnh Giang Ly lịch sự đáp lại: “Cô Lâm.” “Cám ơn thời gian qua cô đã chiếu cố Ly Ly.”
“Làm gì có.” Lâm Lâm mím môi cười: “Bản chất Ly Ly vốn thông minh sẵn không cần tôi phải bận tâm gì nhiều.” Giang Ly nhìn dáng vẻ dối trá của cô ta đối đáp thấy muốn ói, trước khi cô được Kỳ Tư Diễn nhận nuôi trong lớp từ trước đến giờ Lâm Lâm chưa từng để ý đến cô.
“Đúng rồi, qua một thời gian nữa trường học sẽ sắp xếp đến thăm gia đình.” Lâm Lâm không chớp mắt nhìn chằm chằm Kỳ Tư Diễn: “Đến lúc đó tôi còn phải thảo luận với anh một chút về chuyện hồ sơ đăng ký đại học của Ly Ly.”
“Ừ.” Kỳ Tư Diễn đặt ly rượu xuống theo bản năng ôm lấy eo Giang Ly, Lâm Lâm thấy bọn họ thân mật như vậy có chút sửng sốt.
“Chú.” Giang Ly nhận ra có gì đó không ổn ngay lập tức tránh sang một bên: “Cháu đói qua bên đó kiếm gì đó ăn chút.”
“Hai vị chờ chút.”
Ngay lúc Giang Ly chuẩn bị rời đi thì bị một nhϊếp ảnh gia gọi lại: “Tối nay chúng tôi muốn chụp vài tấm hình cho lễ kỷ niệm thành lập, phiền hai vị phối hợp một chút.”
“Được.” Kỳ Tư Diễn chủ động tiến lại gần, tay lại đặt lên eo cô, Giang Ly miễn cưỡng cười.
“Ba, hai, một.” Rắc rắc, nhϊếp ảnh gia nhìn màn hình một cái rồi nói: “Thật đẹp, cảm ơn hai người.” “Chờ chút.” Kỳ Tư Diễn ngăn anh ta lại: “Tấm hình này có thể in cho tôi một bức nữa được không?”
“Không thành vấn đề.”
Đợi sau khi nhϊếp ảnh gia rời đi, mặc dù Lâm Lâm nhận ra có chút kỳ quái nhưng vẫn híp mắt cười nói: “Quan hệ chú cháu hai người thật là tốt.” Giang Ly cúi đầu, gò má nóng ran.
“Cô Lâm, chú, hai người cứ từ từ nói chuyện, cháu đi ăn chút gì đã.” Giang Ly biết Lâm Lâm sẽ quấn lấy Kỳ Tư Diễn vì vậy vội vàng ra ngoài.
Cô cầm ly nước soda đi đến trong góc uống một ngụm lớn, nhìn xung quanh ai ai cũng ăn mặc sang chảnh, bữa tiệc linh đình, nâng chén cụng ly nhưng lại cất giấu không biết bao tâm tư.
Cô không thích những thứ này.
Đột nhiên vừa ngước mắt lên tầm mắt cô dừng lại sau cánh cửa đang mở lớn.
Giống như có người đứng ở đó nhìn cô rất lâu, hô hấp Giang Ly ngưng trệ một lúc, bóng dáng người này quá quen thuộc với cô.
Cô và Tạ Lan Chi quen biết nhau mười ba năm, dù cho đối phương có cách xa cỡ nào cô cũng đều có thể cảm nhận được.
Đặt ly xuống, Giang Ly xách váy không nhìn lại đi về phía anh ấy, người nọ thấy cô đứng dậy lập tức chạy ra sau cánh cửa, Giang Ly sải bước đuổi theo cuối cùng cũng nhìn thấy anh ấy trong hẻm nhỏ bên ngoài.
“Anh Lan Chi!” Cô sợ đối phương chạy mất nên gắng sức gọi lớn, bóng lưng gầy gò ấy run lên một cái sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
“Tạ Lan Chi!” Cô chạy không thở nổi cuối cùng cũng bắt được vạt áo của anh ây.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô không động đậy.
“Anh.” Hốc mắt cô đỏ lên nói năng không còn lanh lẹ: “Anh quay lại.”
Cô kéo quần áo của người đàn ông dùng sức kéo anh quay lại, mùi thơm bạc hà đã không ngửi từ lâu chui vào mũi, cô ngẩng đầu lên nhưng thấy là một gương mặt hoàn toàn khác.
Hình dáng của đối phương giống với Tạ Lan Chi những ngũ quan đã thay đổi hoàn toàn.
Sống mũi của Tạ Lan Chi không có cao như vậy, ánh mắt cũng không lạnh lùng như thế, cô lùi về sau một bước, đột nhiên con người dán chặt.
“Anh Lan Chi, anh bị sao vậy…”
Nước mắt từng giọt lớn lăn xuống, trong chốc lát Giang Ly khóc không thành tiếng chỉ nghe tiếng yếu hầu của đối phương nuốt một cái mở miệng nói:
“Xin lỗi cô, có phải là cô đây nhận lầm người không?”
“Anh đang chơi trò này với em?” Giang Ly gần như là hét lớn, nổi điên bắt lấy cổ tay phải của anh ấy, đập vào mắt là một nốt ruồi: “Tạ Lan Chi anh cho dù có hóa thành tro thì em vẫn có thể nhận ra, gạt em có gì vui sao!”
Trong mắt đối phương như có mạch nước ngầm trào dâng, do dự một lúc mới trả lời: “Thật sự là cô nhận lầm. Tôi là Tô Thần không phải là Tạ Lan Chi mà cô nói.”
“A.” Cô đỏ mắt cười lạnh: “Tô Thần?”
“Có thể.” Cô đưa tay ra ngước mắt nhìn anh: “Em là Giang Ly, lúc trước tôi có xem qua đoạn phim ngắn của anh Tô Thần thấy rất thú vị.”
Người đàn ông sửng sốt sau đó lại giả vờ trấn định nói: “Vậy sao, cảm ơn cô đã thưởng thức.” “Tạ Lan Chi.” Cô lùi về sau mấy bước nhàn nhạt liếc nhìn anh: “Anh muốn diễn với em sao.”
“Được thôi, em có theo ý anh.”
Nhìn người kia bước đi thật nhanh, cuối cùng cô không kìm được xúc động trốn vào trong góc khóc lớn, những hình ảnh trước đây tràn về tâm trí cô, rõ ràng là cô rất vui nhưng lại cảm thấy chua xót vô cùng.
Tạ Lan Chi Tạ Lan Chi còn sống, cô từng cho rằng chuyện này chỉ có thể thành hiện thực trong mơ, nhưng hiện tại đối phương đang còn sống đứng trước mặt cô, cho dù là thay đổi dung mạo nhưng cô vẫn rất vui.
Tạ Lan Chi đã trở lại, cô cũng không còn cô đơn nữa, cô sẽ cố gắng dùng mọi cách để tìm hiểu những chuyện đã xảy ra trước đây. Cô định lau sạch nước mắt che đậy nhưng lại không ngờ tốc độ của đối phương còn nhanh hơn cô. Kỳ Tư Diễn vuốt ve mặt cô, trong ánh mắt chỉ có đau lòng.
Giang Ly ngồi lâu chân có chút tê, vừa mới đứng dậy liền thấy Kỳ Tư Diễn đứng trước mặt mình.
“Sao thế?” Anh hỏi.