Chương 1: Phụ Hoàng Triệu Kiến

Cung Phượng Dương, Dưới những tán lá phong đã nhuốm màu đỏ vàng ở viền, chiếc ghế tựa bằng gỗ đàn chạm khắc nhẹ nhàng đong đưa.

Trên ghế, một thiếu nữ trong bộ cung trang màu hồng nhạt thoải mái khép hờ đôi mắt, khóe miệng khẽ cong lên, giống như đang tận hưởng vẻ đẹp tĩnh lặng của buổi chiều đầu thu.

Nhưng chỉ có Vân Thư biết, ý thức của nàng lúc này đã nhập vào căn biệt thự lớn, đang ôm một ly trà sữa và cười lớn khi xem tập mới nhất của một gameshow.

“Công chúa, công chúa, mau tỉnh dậy!”

Trên TV, trò chơi đang bước vào giai đoạn thú vị nhất thì bên tai bỗng vang lên giọng nói quen thuộc của nha hoàn thân cận.

Vân Thư tạm dừng chương trình, đặt ly trà sữa xuống, vừa mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt tròn thanh tú của Thính Tuyết:

“Công chúa, công công bên cạnh bệ hạ đến, nói là bệ hạ mời người đến thư phòng một chuyến!”

“Ta?

Bất ngờ nghe tin này, Vân Thư giật mình, tròn xoe mắt: “Phụ hoàng đột nhiên triệu kiến ta làm gì?"

Chuyện này không đúng chút nào!

Trước khi xuyên không, nàng vừa đọc xong cuốn tiểu thuyết chưa lâu, nên nàng vẫn nhớ khá rõ một vài tình tiết trong đó.

Người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nam chính, tức là vị Ngũ công chúa mà nàng đang hoán đổi, trong sách tuy chỉ là một nhân vật pháo hôi bị lướt qua nhưng có đoạn miêu tả rõ ràng rằng Ngũ công chúa không được sủng ái, mãi đến năm 15 tuổi khi sắp đến lễ cập kê, Hoàng đế mới nhớ đến và triệu kiến một lần duy nhất.

Nhưng bây giờ nàng mới 13 tuổi, tại sao Hoàng đế lại đột nhiên triệu kiến nàng?

Không thể nào là cha con tâm linh tương thông, nàng chỉ vừa xuyên đến đây vài ngày, chẳng lẽ Hoàng đế lão cha bên kia cảm nhận được điều gì không ổn sao?

Là đứa nhỏ lớn lên dưới lá cờ đỏ, đột nhiên phải đi gặp vị người đứng đầu một triều đại phong kiến có thể quyết định sinh tử chỉ bằng một lời nói, trong lòng Vân Thư, một kẻ giả mạo, không thể nào không có chút lo lắng.

Nhưng Thính Tuyết cũng tỏ ra mù mờ: “Công công không nói gì, chỉ bảo nô tỳ mau chóng đến tìm công chúa, sợ bên bệ hạ chờ lâu sẽ sốt ruột.”

Còn rất vội.

Vân Thư càng cảm thấy bất an hơn.

Với tâm trạng lo lắng, nàng để Thính Tuyết thay cho mình một bộ áo choàng không quá tùy tiện,

từ cung Phượng Dương đến Ngự thư phòng, trong đầu Vân Thư không ngừng nhớ lại xem có sự kiện gì vào thời điểm này mà khiến Hoàng đế đột ngột triệu kiến nàng.

Cuối cùng, có lẽ vì nghĩ quá nhiều nên tinh thần quá căng thẳng, đến khi vừa bước vào Ngự thư phòng, nàng đã cảm nhận được một luồng khí tức uy nghiêm, tĩnh mịch của đế vương phả vào mặt. Nàng không dám nhìn ngó lung tung, chỉ cúi đầu, vừa lén dùng ánh mắt quan sát xung quanh, vừa có chút lóng ngóng cúi người hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn phúc kim an.”

“Bình thân.”

Giọng nói uy nghiêm trầm thấp và mạnh mẽ, áp lực tự nhiên phát ra từ người ở địa vị cao so với những vị Hoàng đế trong phim quả thật khác xa như trời với đất.

Vân Thư đứng yên tại chỗ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lưng thẳng như một cây bạch dương nhỏ.

Trong Ngự thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh.