Chương 15

Tác giả: Tùng Lan

Editor: Tiểu Màn Thầu

Lâm Sơ chạy đến gần anh, lấy từ trong cặp ra chiếc túi nhỏ

Lúc anh di thanh toán, cô chọn thuốc trong hộp y tế ra để vào túi dự phòng.

"Cái này.... Cậu nhận đi"

Trần Chấp liết nhìn thứ bên trong-- bông tẩm cồn, băng gạc, bông băng, thuốc chống viêm.

Lúc này anh đang quay đầu đứng đối diện cô: “Ý em là gì? Muốn cầu tôi bị thương? "

Lâm Sơ "..."

Gặng lắm mới nở được nụ cười. Nhẹ nhàng đáp " Tốt nhất cậu không sử dụng nó, nhưng mà đề phòng vạn nhất"

Thiếu niên nghiêng đầu không nói chuyện. Hành động duy nhất là dùng mắt nhìn chằm chằm.

Mặt trời lặn.

Lâm Sơ hướng chân mình nhìn nói: "Muộn rồi, tôi phải về nhà

Thiếu niên tùy ý Ừ một tiếng

"Chú ý thân thể... Hẹn gặp lại"

Lâm Sơ xoay người đi đến trạm xe. Rất nhanh xe đến dừng ngay trạm

Lâm Sơ tăng nhanh tốc độ.

Từ phía sau có tiếng bước chân. Không lâu người kia đã đi song song rồi ngang qua cô

Cô chạy thục mạng. Vết thương trên bắp chân bắt đầu tái phát. Cơm đau dữ dội

Cô gái nhỏ cau mày. Đột nhiên lại căng ra trong mắt chứa tia choáng váng

Trước Khi xe đi Trần Chấp bước một chân lên bậc phía trước, nói gì đó với bác tài

Lâm Sơ vội vàng chạy tới.

Trần Chấp kéo cô cùng lên xe

"Cảm ơn, cậu..."

Lâm Sơ nhìn cửa xe đóng chặt rồi nhìn Trần Chấp. Người kia không để ý chỉ lo quyẹt thẻ xe. Cô tiến lên làm động tác tương tự lễ phép cảm ơn bác tài.

Trên xe có rất nhiều người. Lâm Sơ tìm được chổ trống nhỏ. Tay khó khăn bám trụ vào lưng ghế.

Trần Chấp sau lưng cô, nắm chặc tay cầm phía trên.

Xe quẹo gấp. Đầu ngón tay Lâm Sơ ấn mạnh. Thân thể mất kiểm soát ngã về phía trước, Gần đυ.ng phải hành khác đang ngồi, người phái sau nhanh nhẹn đề lên vai kéo cô về

Sau lưng cô dán bức tường người, thiếu nưac không dám nhúc nhích. Cũng không thể cử động

Xe buýt bình thường trở lại. Trần chấp vẫn chưa buông vai.

Mỗi Khi Lâm Sơ gần ngã, bàn tay đó sẽ kéo cô lại.

Cuối cùng cũng đến nơi

Ngón tay Lâm Sơ cứng ngắc, kéo ống tay áo, vừa tiến lên: "Vừa rồi cảm ơn"

Trần Chấp nhìn xuống cô, “em là cổ máy đọc lại?”

“Hả?”

“Cảm ơn.”

Lâm Sơ mặt hơi ngượng ngùng, “tôi rất cảm kích.”

Chuông điện thoại vang lên.

Trần Chấp bắt máy

"Tôi đây, Chấp ca cậu ở đâu tìm cũng không thấy, gọi không bắt máy?

"Có chuyện gì sao? "

Trần Chấp nâng cằm ra hiệu cho cô đi tiếp

Lâm Sơ mím chặc môi

Thiếu niên nhìn thấy vẻ do dự của cô, ánh mắt lạnh đi

Đầu dây bên kia, Tiền Khiêm nói gì đó. Không được phản hồi nên "Ê" vài lần

Trần Chấp: "Chuyện gì?"

"có chuyện, Đám cao chức tôn tử (Con ông cháu cha) đến đây chơi bóng bàn. Chấp ca, cậu về sớm đi! "

"Tự chơi một mình đi"

"...."

Trần Chấp trực tiếp tắc điện thoại bỏ vào túi quần.

Định nói Thiếu nữ liền tiếp lời

" muốn ăn hoành thánh không?"