Chương 21: Phiên ngoại phong ba chuyện ăn cơm: Hắn hiện tại có chuyện quan trọng hơn

Triệu Anh Tề sau khi hạ triều trở lại tẩm cung, vừa vặn bắt gặp Triệu Kiểu mang theo hai nhãi con nằm úp sấp trên thảm trải sàn vẽ vời.

Bên ngoài thời tiết mới đầu xuân không bao lâu, tuyết đọng băng tan, trước điện chim yến bắt đầu líu ra líu ríu. Lão bà hài tử nhiệt kháng đầu*, Triệu Anh Tề trong lòng cũng vui vẻ, giang rộng hai tay, để nội thị hầu hạ cởi ngoại bào cùng ủng, ánh mắt chăm chú đặt trên người Triệu Kiểu không nỡ động.

Triệu Kiểu ngại tay áo quá rộng, vẽ vời không tiện, cuốn lên khuỷu tay, lộ ra hai đoạn cánh tay nhỏ như ngó sen non, nắm lấy tay Nam Dương, tay cầm tay dạy nàng vẽ tiểu thỏ tử lên mảnh lụa, Vân Xuyên tuổi còn nhỏ, đần độn nâng quai hàm ở một bên nhìn.

Căn bản không ai nghe thấy động tĩnh mở cửa.

Vì vậy Triệu Anh Tề cố ý cất cao giọng, nỗ lực gây chú ý của Triệu Kiểu: "Kiều Kiều, đang vẽ tranh sao?"

Cách thật xa truyền đến giọng oang oang của Triệu Anh Tề, chấn động đến mức Triệu Kiểu đau đầu, không thể làm gì khác hơn là gác bút lông lên giá bút, quay đầu trừng hắn: "Triệu Anh Tề, ngươi nhỏ tiếng một chút."

Triệu Anh Tề nhất định phải tranh cãi với hắn, "Ta thích lớn tiếng!"

Triệu Kiểu sắp bị giang tinh(?) này phiền chết rồi, trực tiếp không để ý tới hắn, tiếp tục bồi hai nhãi con vẽ vời. Triệu Anh Tề mặt dày mày dạn lại gần, ngồi xổm xuống mỗi tay một đứa, kéo hai đứa con đang nằm úp sấp trên thảm lên, xoa xoa đầu, sau đó nhét hết vào l*иg ngực bà vυ", an bài nói: "Đến giờ rồi, đi ăn cơm, ngày mai vẽ tiếp."

Triệu Vân Xuyên khéo léo gật gật đầu, đi cùng vυ" em. Triệu Nam Dương cảm thấy không đúng lắm, nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Triệu Anh Tề, lắc cánh tay nhỏ muốn Triệu Kiểu ôm ôm, "Mẫu phi sao không đi cùng chúng con..."

"Bởi vì hắn hiện tại có chuyện quan trọng hơn, lát nữa sẽ đi tìm các con."

Triệu Anh Tề mặt không đỏ tim không đập lừa gạt hai nhóc con, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, khóa trái cửa điện, ôm eo Triệu Kiểu đè hắn lên cửa bắt đầu kéo y phục.

Thắt lưng nhẹ nhàng rơi xuống thảm trải sàn, mùi sữa nồng nặc trên người Triệu Kiểu cơ hồ giấu không nổi, sữa hắn thực sự quá nhiều, trước đó vài ngày hai con nhãi con đứt đoạn cai sữa, hai đầu nhũ phồng lên như mũi khoan, đau đớn khó chịu. Triệu Anh Tề thành thạo tháo dây buộc yếm đỏ, đầu chôn trước ngực hắn, cúi đầu ngậm đầu nhũ nhuyễn hồng, hàm hồ không rõ: "Sáng nay mới ngậm qua một lần, sao bây giờ vẫn còn nhiều sữa như thế?"

Triệu Kiểu vỗ đầu hắn, chân run lợi hại, âm thanh cũng đang phát run, "Ngươi mau lên, phí lời như vậy làm gì."

Triệu Anh Tề nâng mông hắn, ôm hắn trở về giường. Triệu Kiểu đỡ vai hắn thở dốc, khóe mắt hơi ửng hồng, vạt áo ngổn ngang mở ra, cả người nằm lệch trên gối mềm đỏ thẫm, có chút ý tứ mặc người xâm lược. Triệu Anh Tề không khách khí ngậm đầu nhũ mυ"ŧ vào, một luồng sữa thơm ngọt đến phát nị, Triệu Anh Tề chống đỡ, nhưng ngực Triệu Kiểu vẫn căng đến khó chịu, nắm lấy đôi gò bồng đảo trắng như tuyết, muốn khóc mà không khóc được nhìn hắn, "Đều tại ngươi!"

Nếu không phải Triệu Anh Tề làm lớn bụng hắn, tại sao có thể xảy ra chuyện hư hỏng này.

Triệu Anh Tề tự biết mình đuối lý, nhấc lên việc này(?), không dám làm giang tinh(?), đặc biệt thành khẩn nhận sai, "Đều tại ta, Kiều Kiều, ngươi đánh ta đi."

Hắn một khi nhận sai, Triệu Kiểu liền không thể nói tiếp, chỉ có thể ôm cổ hắn, hữu khí vô lực thúc giục "Ngươi mau lên."

Bên ngoài cửa điện, Triệu Vân Xuyên sờ sờ bụng đánh cái bép, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Triệu Nam Dương, "Tỷ tỷ, mẫu phi sao vẫn chưa ra ăn cơm?" Triệu Nam Dương thâm sâu gật gật đầu, "Bởi vì hắn hiện tại có chuyện quan trọng hơn."

* * * * * *

Tác giả có lời:

Một ít chuyện hằng ngày!