Chương 24: Anh nói: "TÔI KẾT HÔN RỒI."

Editor: Lemon

“Tôi……”

Trình Uyên còn muốn giải thích gì đó, chỉ là mới nói được một chữ “Tôi” thì không có tiếp theo.

Hứa Dữu vẫn còn đang nhìn anh chăm chú, bộ dáng lắng nghe anh nói.

Trình Uyên đột nhiên liền nói không ra lời, bởi vì anh cảm giác hiện tại nói cái gì cũng giống như đang giảo biện.

Rất ngu ngốc.

“Tôi đói bụng.”

Cuối cùng Trình Uyên nói như vậy.

Trình Uyên nói: “Em ngủ lâu như vậy nhất định cũng đói bụng rồi phải không?”

Hứa Dữu bị điểm danh gật đầu, “Nhưng tôi nhớ hình như trong tủ lạnh không còn gì ăn cả.”

Mắt Trình Uyên khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói: “Tôi đi mua, em muốn ăn gì?”

Hứa Dữu vuốt vuốt tóc, trả lời nói: “Cà tím.”

Trình Uyên quay đầu nhìn cô, Hứa Dữu đã ngượng ngùng cúi đầu, Trình Uyên theo tầm mắt cô nhìn đôi dép lê hình con thỏ dưới chân cô.

Ngón chân cô cũng có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, cảm giác đầu tiên chính là chân cô rất trắng, móng chân hồng hồng khỏe mạng.

“Được, để tôi đi mua.” Trình Uyên cũng không thu hồi tầm mắt, anh thừa dịp Hứa Dữu ngượng ngùng, càng thêm quang minh chính đại nhìn cô.

Trình Uyên lại hỏi: “Em còn muốn ăn gì nữa không?”

Sao Hứa Dữu có thể không biết xấu hổ mà đòi?

“Không có.”

Giọng Hứa Dữu mềm mại lại ôn nhu, hệt như dép lê con thỏ dưới chân cô vậy.

“Muốn đi cùng tôi không?”

Hứa Dữu lắc đầu từ chối, cũng không biết vì sao trong đầu cô lại nhớ tới hình tượng nam nữ chủ cô đắp nặn không lâu trước đây.

Nam chủ hỏi nữ chủ muốn cùng đi ra ngoài không? Nữ chủ từ chối. Nam chủ liền đè nữ chủ ra cửa hôn.

Hứa Dữu lắc lắc đầu, muốn vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Trình Uyên cũng chỉ là hỏi thử thôi.

“Tôi sẽ cố gắng về thật nhanh.” Trình Uyên vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Hứa Dữu, “Hôm nay để tôi nấu cơm cho.”

Trình Uyên đã ở đây lâu như vậy, cơ hồ mỗi ngày lúc anh trở về Hứa Dữu cũng đã nấu cơm xong hết rồi.

Hứa Dữu hỏi: “Anh còn biết nấu cơm à?”

“Lúc tôi mới xuất ngoại đều là tự mình làm.”

Hứa Dữu đột nhiên nhớ tới năm đó sau khi Trình Uyên bỏ học, trong trường học truyền ra lời đồn đãi.

Trình Uyên thật sự đi nhanh về nhanh, Hứa Dữu nhìn người đàn ông bận rộn trong phòng bếp, trong lòng có cảm giác vi diệu.

“Không nghĩ tới…… anh thật sự biết nấu cơm.”

“Em chờ thử tay nghề của tôi đi.”

Trình Uyên nghe cô nói như vậy, đột nhiên có chút khẩn trương, lâu rồi anh không xuống bếp, lúc anh nghèo nhất đã học được cách nấu ăn, nhưng sau đó bận rộn nên cũng không còn nấu nữa.

Thật ra Trình Uyên cũng biết nấu mấy món đơn giản, làm được một nửa lại cảm giác mình quá khoác lác, đồ ăn anh làm rõ ràng không đẹp mắt bằng cô làm.

“Ăn cơm đi, còn ngây ra đó làm gì?”

Trình Uyên đã dọn đồ ăn ra, một dĩa cà tím xào thịt, một tô canh nấm thịt băm, thêm một dĩa rau xanh.

Hứa Dữu bưng đồ ăn lên bàn, Trình Uyên mới chậm rì rì đi rửa tay ăn cơm, Trình Uyên ăn đũa đầu tiên đã cảm thấy không ổn, món cà tím bỏ hơi nhiều muối, rau xanh cũng xào nhừ rồi, canh anh nấu cũng tạm được, nhưng nhìn màu sắc không có gì bắt mắt cả.

Hắn cảm thấy nhụt chí.

Rõ ràng là muốn biểu hiện thật tốt, để cho Hứa Dữu lau mắt mà nhìn.

Anh muốn mượn bữa cơm này lấy lòng Hứa Dữu, rõ ràng trong lòng nói phải đối xử thật tốt với cô, nhưng vừa rồi còn nhịn không được hung dữ với cô.

Vì làm Hứa Dữu dời đi lực chú ý, liền nói tới đề tài khác.

“Nhà tôi có nuôi một con mèo, vốn dĩ cảm thấy nhà em quá nhỏ không có chỗ nuôi, nhưng tôi vẫn luôn ở đây, nó thời gian dài không được người chăm sóc cũng không được, tôi có thể đưa nó tới đây không?”

Hứa Dữu nghe tới mèo đôi mắt liền sáng lên, “Đương nhiên là được.”

“Hóa ra anh còn nuôi mèo nữa à.”

Trình Uyên nhìn chằm chằm ánh mắt sáng quắc của Hứa Dữu.

“Tôi… tôi nhớ lúc học cấp ba thỉnh thoảng thấy anh ở…… trường học cho mèo hoang ăn.”

Trình Uyên sửng sốt một hồi, trong đầu có thứ gì chợt lóe qua nhưng anh còn chưa kịp bắt lấy.

“Sau đó thì sao?”

Hứa Dữu cúi đầu ăn canh, lúc nói chuyện cũng cũng có chút không rõ, “Không …không có sau đó nữa.”

“Vậy hôm này tôi về nhà mang mèo tới.”

Hứa Dữu đồng ý, hưng phấn nói: “Mèo để trong phòng tôi đi.” Thật ra cô cũng rất thích mèo, chỉ là cô cảm giác mình còn chưa chăm sóc được cho bản thân, không thể chăm sóc tốt được cho nó.

“Để trong phòng em?”

Trình Uyên nghĩ đến lần trước mình vào phòng cô, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, nếu cô đồng ý đã đồng ý để mèo bên trong vậy nhất định là cô rất thích mèo.

Hứa Dữu gật đầu, Hứa Dữu làm bộ nhìn nhìn bốn phía, “Bên ngoài đúng là không có chỗ nào thích hợp làm ổ mèo.”

Trình Uyên tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhẹ gật đầu đồng ý.

Trình Uyên một lần nữa mặc áo khoác tây trang vào, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tôi thuận tiện lấy ít đồ, có thể là sẽ về trễ.”

Hứa Dữu đứng sau lưng Trình Uyên, “Tôi có thể đi với anh không?”

Hôm nay Hứa Dữu cơ hồ đều ngủ, hiện tại tinh thần rất tốt, vừa lúc đi ra ngoài đi một chút.

“Có thể.”

Anh cầu mà không được ấy chứ.

Thật ra Trình Uyên hơi ghét bỏ căn nhà nhỏ này của Hứa Dữu, anh chỉ hận không thể đóng gói Hứa Dữu lại mang đến nhà mình.

Cửa vừa mở, phong cách trang hoàng theo tông lạnh đập vào mắt, trang hoàng không phải trắng thì là đen, ngoại trừ hai màu trắng đen thì cũng chỉ có vài món đồ màu lạnh khác.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô tới đây, nhưng không biết vì sao có cảm giác như chỗ này rất quen thuộc, giống như đã từng tới rồi vậy.

Trình Uyên đổi dép lê, lại lấy ra một đôi dép lê dùng một lần, còn chưa kịp đưa cho Hứa Dữu lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh lập tức bỏ lại một câu “ Em chờ một lát” liền đi thẳng vào trong.

Hứa Dữu ra cửa cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, ăn mặc cũng tự nhiên tùy ý.

Sàn nhà đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu hình ảnh của cô, trong lòng không biết lần thứ mấy tự nói với mình sớm biết vậy đã không tới.

“Đây này.”

Trình Uyên đã trở lại, cầm theo một đôi dép lê.

Hứa Dữu kinh ngạc, thật lâu không nhúc nhích.

Đôi dép lê này giống y như đúc đôi dép lê ở nhà của cô.

“Sao vậy? Muốn tôi giúp em mang à?”

“Không không…… tôi tự mang được.”

Hứa Dữu không dám nghĩ nhiều, cô sợ nhất là tự mình đa tình.

Nhưng đôi dép lê này vừa chân như vậy cũng là trùng hợp sao?

Anh nói: “Tôi đã kết hôn rồi.”

Trình Uyên tùy ý phun ra bốn chữ này, nhưng Hứa Dữu lại không thể nào bình tĩnh nổi.

Hứa Dữu tựa hồ đã khống thể khống chế được mà suy nghĩ vớ vẩn, cô ngẩng đầu lén nhìn Trình Uyên một cái, sau đó lập tức cúi đầu giả bộ làm chim cút.

Trình Uyên tiếp tục nói: “Nhà có dép lê của em cũng rất kỳ quái à?”

Anh nói nhà, mà không phải nhà tôi.

Hứa Dữu không đáp lời, nhưng Trình Uyên giống như bật máy hát.

“Trong nhà còn có giày dép khác cho em.” Nói rồi còn nhân tiện nhìn Hứa Dữu một cái, “Nhưng mà giày dép khác của em tôi để đâu quên mất rồi, lát nữa em rảnh chúng ta có thể đi mua thêm mấy đôi có kiểu dáng em thích.”

Hứa Dữu ngốc lăng, anh nói vậy ai mà không nghĩ nhiều cho được.

“Gần đây tôi không có về nhà, không biết mèo thế nào rồi.” Trình Uyên nói rồi đi vào trong.

Trình Uyên đi được vài bước mới phát hiện Hứa Dữu còn đứng ngây ra tại chỗ, nhưng còn may là biểu tình trên mặt cô không hề có thương tâm khổ sở.

Trình Uyên lại đi trở về, nắm lấy tay cô “Không phải muốn xem mèo sao?”

“Ừm.”

Giọng nhỏ xíu.

Trình Uyên vừa vặn nghe được, nhưng anh dừng lại bước chân, nghiêng người hỏi cô, “Em nói cái gì tôi không nghe rõ.”

Vốn dĩ toàn bộ lực chú ý của Hứa Dữu đều tập trung trên tay hai người đang nắm nhau, đâu ngờ tới Trình Uyên đột nhiên nghiêng người qua, hai người hô hấp đan xen.

Hứa Dữu cảm giác Trình Uyên mà nhích thêm một tấc, gương mặt anh liền dán lên mặt cô rồi.

“Anh… Lui về sau một chút.”

Hứa Dữu nhắm mắt lại mới nói ra được một câu hoàn chỉnh, nhưng hai mắt nhắm lại các giác quan khác lại càng thêm nhạy cảm, cô có thể cảm giác được hơi thở Trình Uyên phan lên má cô, cảm giác được chân mình đang nhũn ra, cô cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập rõ ràng.

Trình Uyên cười nhẹ, “Vừa nãy em nói gì? Tôi không nghe rõ?”

Hứa Dữu cảm giác đầu óc xoay mòng mòng, cô hoàn toàn không biết phải trả lời anh như thế nào. Cô nghĩ nhất định là do chứng khủng hoảng xã hội, không phải do cô, cô cũng không muốn mình như vậy mà.

Cũng may Trình Uyên đã tha cho cô.

Giây lát, cô liền nghe được giọng Trình Uyên vang lên phía trước.

“Đi thôi, đi xem mèo nào.”

Hứa Dữu không nói gì, ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh, chỉ là đỏ ửng trên mặt cô mãi vẫn chưa tan.

Trình Uyên nuôi một con mèo anh lông ngắn, lông trên người nó trắng như tuyết, hai mắt màu lam như đá quý đã thể hiện giá trị cao quý của nó.

Hứa Dữu chưa từng nuôi mèo, nhưng ở trên mạng cũng thường nhìn thấy những con mèo đáng yêu lại xinh đẹp, Hứa Dữu chỉ cảm thấy con mèo trước mặt này đẹp hơn tất cả những con mèo mà cô từng nhìn thấy.

“Con mèo này đẹp quá.”

Hứa Dữu ngồi xổm trước mặt mèo nhỏ, “Tôi có thể ôm nó không?”

Trình Uyên ngồi xổm bên cạnh cô, ôn nhu nói, “Đương nhiên là được rồi.”

Con mèo cũng không sợ người lạ, nó nhìn chủ nhân nhà mình rồi lại quay sang nhìn Hứa Dữu.

Hứa Dữu nghe anh đồng ý cũng không có ập tức đi ôm mèo, cô đưa tay ra thăm dò lại rụt về, chỉ dám sờ sờ bộ lông xinh đẹp của nó.

“Em ôm đi.”

Hứa Dữu nhẹ lắc đầu, “Tôi không biết ôm.”

Trình Uyên cười khẽ, lập tức bế mèo lên đi về phía sô pha, sau khi ngồi xuống mới nói với Hứa Dữu: “Em tới ngồi cạnh tôi, tôi dạy em ôm mèo.”

Trình Uyên nói giống như chú ngữ mê hoặc lòng người, Hứa Dữu không nghĩ nhiều liền ngồi xuống bên cạnh anh.

Trình Uyên đưa mèo lên cao chút để Hứa Dữu nhìn tư thế mình ôm mèo như thế nào, “Em cứ ôm giống vậy là được.”

Hứa Dữu gật đầu, bắt chước động tác của anh tay vòng thành hình quả bầu ôm mèo qua, xúc cảm mềm mại nhất thời làm cô yêu thích không muốn buông tay.

Chỉ là ngày vui chống tàn, mèo nhỏ một lúc không nhìn thấy chủ nhân nhà mình lập tức ngọ nguậy muốn thoát khỏi vòng tay Hứa Dữu.

Hứa Dữu cười cười: “Nó thích anh hơn, hay là anh ôm nó đi, tôi chơi với nó là được rồi.”

Trình Uyên đồng ý.

Hứa Dữu một bên chơi với mèo một bên hỏi anh.

“Mấy ngày nay anh không ở đây vậy mèo nhỏ làm sao sống? Ăn cái gì? Uống cái gì?”

Ánh mắt Trình Uyên tối sầm lại, hình như cô quá mức quan tâm mèo rồi thì phải.

“Có người giúp việc.”

Hứa Dữu sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: “Tôi quên mất.”

“Tôi quên hỏi anh, con mèo này tên gì thế?”

“Nó tên Quả……”

Quả Bưởi Nhỏ.

Trình Uyên chần chừ một lát, “Tôi bận quá nên quên đặt tên cho nó rồi, hay em đặt tên cho nó đi.”

Hứa Dữu: “?”

“Đúng rồi, tôi thấy em rất thích nó.”

Hứa Dữu gật đầu, mèo nhỏ đáng yêu lại xinh đẹp như vậy chắc chắn ai cũng sẽ thích.

Trình Uyên cười cười, “Tuy nó là mèo đực nhưng đã bị triệt sản rồi.”

Hứa Dữu: “????”