Editor: LemonTrình Uyên nhìn chằm chằm máy lọc nước nhà Hứa Dữu, “Hiện tại tôi không được tính là khách, tôi có thể tự rót ly nước uống không?”
“Anh cứ tự nhiên.”
Nước ngọt lành chảy qua yết hầu anh mới cảm giác không còn khô nóng nữa, phòng khách không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt điện cũ thong thả xoay qua xoay lại.
“Nếu nước cũng uống rồi, đêm nay tôi có thể ăn cơm ở đây không?”
Hứa Dữu ngơ ngẩn, không nói gì.
“Vừa rồi tôi nói với chị, tôi sắp kết hôn, chị ấy không tin, chị ấy nói trừ phi ngày mai tôi đi lãnh chứng bằng không nói thế nào chị cũng không tin, còn nói chưa chứng minh được chuyện này là thật thì tôi đừng về nhà.”
“Tôi không có ý ép em, nếu em còn chưa muốn đi lãnh chứng vậy mấy ngày nay tôi ở công ty nói với mẹ tôi tăng ca là được.”
Hứa Dữu lắc đầu, “Vậy ngày mai đi.” Dù sao đều đồng ý rồi, sớm hay muộn cũng giống nhau?
Bây giờ là bốn giờ chiều, Trình Uyên ở lại ăn cơm chiều cũng không phải không được, hơn nữa cảm thấy anh có chút đáng thương nên giữ anh lại ăn bữa cơm vậy.
Tuy rằng đó giờ chưa có ai ở lại nhà cô ăn cơm, nhưng hai người cũng sắp kết hôn, giữ anh ở lại ăn cơm cũng coi như chuyện hiển nhiên.
“Tôi không thể ở lại ăn cơm đúng không? Ừ, được, đã biết.”
Hứa Dữu: “???”
Rõ ràng cô còn chưa nói mà.
Trình Uyên nghiêm túc nói, “Tôi biết người trưởng thành do dự không nói ra chính là đang suy nghĩ lý do từ chối.”
“Anh… ở lại ăn cơm đi.”
Hứa Dữu cảm nhận được tai mình hơi nóng lên, gần đây cô vừa mới ra ngoài mua sắm, mời ông xã tương lai ăn một bữa cơm cũng không có gì.
Trong lòng cô nghĩ đến hai chữ “ông xã” liền cảm thấy cồn cào.
Tuy rằng hiện tại còn chưa phải.
Hơn nữa cho dù là phải, đó cũng là giả.
“Tôi còn tưởng rằng em sẽ không giữ tôi ở lại ăn cơm, trước kia muốn vào cửa nhà em cũng khó khăn.”
Hứa Dữu không nói gì, vốn dĩ cô không biết cách nói chuyện với người khác, cô căn bản không biết nên đáp lại câu này thế nào, chỉ nghiêm túc sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn, Trình Uyên liền trên tường nhìn cô, cơ thể cao lớn đứng ở đó làm cho căn nhà nho nhỏ càng có vẻ chật chội.
Hứa Dữu thích ở một mình cũng thích tự nấu ăn, cô biết Trình Uyên đang mình, toàn bộ động tác đều cứng đờ.
“Anh có kiêng món gì không?”
Hứa Dữu vừa hỏi Trình Uyên, vừa thái thịt.
“Tôi không kén ăn, không ăn rau cần, củ cải, hành tây, rau ngó xuân, bí đao, cà tím, củ tỏi, tía tô……”
“…… Ồ.”
Hứa Dữu ghi nhớ trong lòng, không cẩn thận cắt vào tay.
“Sao vậy?”
Căn nhà nhỏ hẹp, Trình Uyên hai bước đã đi tới trước mặt Hứa Dữu, tay Hứa Dữu đau cũng không nhận ra khẩn trương trong giọng nói Trình Uyên.
“…Không… Không có việc gì, cắt vào tay thôi.”
Trình Uyên ánh mắt lo lắng, trên mặt lại không hề gợn sóng, “Mà thôi……?”
Từ nhỏ Hứa Dữu đã sợ đau, chỉ là một vết thương nhưng cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại, cô cũng không muốn biểu hiện khoa trương như vậy, chỉ là cô trời sinh chính dây thần kinh tương đối mẫn cảm yếu ớt.
“Rất đau à?”
Hứa Dữu lắc đầu, thử giãn mày ra, nhưng mà giống như vô dụng, vẫn rất rất đau.
“Trong nhà có hộp y tế không?”
Hứa Dữu lắc đầu.
“Có cồn không?” Trình Uyên nhìn chằm chằm vết máu dính trên tay cô nhíu mày.
Hứa Dữu đứng cúi đầu giống như người bạn nhỏ làm sai, giọng nhỏ xíu, “Cũng không có.”
“Vậy bây giờ tôi đi mua hộp y tế, em ở đây chờ một chút.” Trình Uyên nói, bàn tay to nắm bàn tay bị thương của cô đưa dưới vòi nước lạnh.
Hứa Dữu cảm giác cơ thể cứng đờ không thể nhúc nhích, liền tùy ý để anh kéo.
Bọ họ xem như là nắm tay phải không?
Lúc trong đầu Hứa Dữu chỉ nghĩ tới chuyện này, Trình Uyên đã buông tay cô ra ra cửa.
Trình Uyên không ở đây, lòng cô hiện tại loạn cào cào.
Lúc còn rất nhỏ Hứa Dữu đã học nấu ăn, cô còn rất thích tự mình nấu nướng, cũng cảm thấy đây là một loại hưởng thụ, cô dùng dao nhiều năm như vậy đây là lần thứ hai cắt vào tay.
Lần đầu tiên là lúc cô mới vừa học xắt rau không lâu, lần thứ hai chính là hiện tại, Hứa Dữu dùng tay không có bị thương tay che mặt, vừa rồi không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nhớ lại cảm thấy có chút mất mặt.
—
Trình Uyên từ tiệm thuốc trở về đã là mười phút sau.
Lúc anh gõ cửa Hứa Dữu đã đoán được là anh, đây cũng là lần đầu tiên cô không có cảm giác sợ hãi đi ra mở cửa.
“Vết thương sao rồi?”
Trình Uyên vừa vào cửa đã hỏi.
“Anh đừng lo, tôi không sao.”
Trình Uyên nhìn chằm chằm tay cô cũng không ngẩng đầu lên, “Em yên tâm đi, tôi vốn không lo cho em, tôi chỉ lo cho vợ của tôi thôi, tuy rằng chúng ta hiện tại cũng chỉ là quan hệ hợp tác nhưng rất nhanh em sẽ là vợ trên danh nghĩa của tôi, cho nên dù không sao cũng phải được trị liệu tốt nhất, bằng không tôi sẽ không còn mặt mũi nào.”
Trình Uyên nói lý do rõ ràng, Hứa Dữu cũng mặc cho anh làm gì thì làm.
Hứa Dữu cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương trên tay, nếu chỉ có một mình cô sẽ không xử lý vết thương.
Trình Uyên đầu tiên là dùng cồn tiêu độc miệng vết thương, rải lên chút thuốc bột, sau đó…… Trình Uyên lại lấy băng gạc ra chuẩn bị băng bó ngón tay Hứa Dữu.
“Anh định……”
——làm gì vậy?
Hứa Dữu vốn dĩ muốn nói, nhưng trước ánh mắt lạnh lẽo của Trình Uyên cô lại im lặng nuốt trở về.
Trình Uyên thấy cô không nói liền tiếp tục bó ngón tay Hứa Dữu lại, Hứa Dữu chột dạ, vết thương trên tay cô dài lắm một centimet, thật sự không cần phải.
Hơn nữa, cô nhìn thấy trong hộp y tế Trình Uyên mua có băng keo cá nhân, vừa rồi còn tưởng rằng Trình Uyên sẽ dán lên cho cô, kết quả anh cầm ra một cuồn băng gạc.
“Được rồi.
Giọng Trình Uyên vẫn lạnh lùng như trước đây, nhưng lời anh nói ra lại không có gì là không hợp lý, “Tôi thắt cho em cái nơ con bướm.”
“……Được.”
Hứa Dữu ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại nghĩ, chừng nào Trình Uyên đi vậy? Cô muốn tháo cái băng gạc này xuống.
Sau khi bó lại xong, Trình Uyên còn vô cùng nghiêm túc nói, “Em yên tâm, tôi đã từng học xử lý vết thương đơn giản, nếu em cảm thấy có chỗ nào không thoải mái tôi có thể tới đây đổi băng gạc cho em.”
Hứa Dữu: “?”
Trình Uyên suy tư một chút lại hỏi, “Bằng không lát nữa tôi đưa em đi tiêm chống uốn ván?”
Hứa Dữu: “?”
Hứa Dữu mặt lộ vẻ khó xử, “…… Không cần đâu.”
…… Chuyện bé xé ra to.
Trình Uyên liếc mắt một cái nhìn thấu, “Có phải em sợ đau không, cho nên không muốn đi?”
Hứa Dữu thừa nhận chính mình rất sợ đau, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, cô sợ đi bệnh viện bị bác sĩ cười.
Hứa Dữu lắc đầu, “…… Tôi không tiêm.”
Tuy rằng cô sợ nói chuyện với người khác, nhưng cô càng sợ nếu cô không trả lời Trình Uyên lập tức dẫn cô đi tiêm.
“Được rồi.” Trình Uyên lại dặn dò, “Vậy mấy ngày gần đây em đừng để vết thương dính nước.”
Nói rồi Trình Uyên dời ánh mắt sang nhìn thịt Hứa Dữu mới thái được một nữa.
“Mấy ngày này em cũng đừng xuống bếp.”
“Nhưng mà……”
Trình Uyên ra dấu dừng lại, “Tôi liền cố mà làm mỗi ngày đưa cơm sang cho em, không phải tôi đã nói rồi sao? Tò mò cuộc sống của em, không nghĩ tới ngày đầu tiên em đã cho tôi kinh hỉ lớn như vậy, nhưng mà xem biểu hiện hôm nay của em, tôi rất tò mò sao em có thể sống một mình đến giờ vậy?”
Hứa Dữu không nói, cô cũng không biết làm sao để trả lời vấn đề này.
“Đúng rồi, nếu chúng ta muốn kết hôn, ngày mai em có thể lập tức dọn qua bên kia ở, chuyện chúng ta kết hôn ngoại trừ lúc chỉ có hai chúng ta là giả, những lúc khác đều là thật, còn có chính là……” Trình Uyên vừa nói vừa nhìn chung quan căn nhà, “Không biết sao lúc trước em có thể thuê căn nhà này, muốn thuê cũng phải thuê căn nào tốt chứ.”
Giọng Hứa Dữu mỏng manh lại kiên định, “Đây là nhà tôi.”
“Cái gì?”
“Đây là nhà tôi mua không phải thuê.”
Trình Uyên: “???”
Trình Uyên tuy không đi theo ngành địa ốc, nhưng ngành sản xuất này cũng từng đọc qua, Cảnh thành mấy năm nay đều phát triển ở phía bắc, căn nhà này lại ở phía tây, khu vực gần đây không phải thôn xóm cũng là hẻm nhỏ cũ nát.
Tương lai có thể nói là phát triển, nhưng tương lai này còn không biết tới khi nào đâu, cho nên căn nhà nhỏ này dù là mua ở hay để tăng giá trị đều không phải một lựa chọn tốt.
“……Sao em lại mua căn nhà này?”
“Tôi muốn có nhà.” Cả câu chuyện Hứa Dữu đều cúi đầu, nhưng Trình Uyên cảm giác được giọng nói của cô buồn buồn, “Người khác đều có nhà, tôi cũng muốn có.”
“Vậy em có thể cho tôi một chiếc chìa khóa nhà không?” Hồi lâu sau, Trình Uyên nghe được chính mình hỏi như vậy.
Hứa Dữu lộ vẻ khó xử, thật ra không phải là không thể, nhưng mà chuyện này thật sự quá nhanh, hơn nữa nhà là lãnh địa của cô, nếu đưa chìa khóa cho người khác cô cảm giác quái quái, cô cũng không phải đặc biệt bài xích Trình Uyên, chỉ là đưa cho anh một chiếc chìa khóa cô có cảm giác giống hai người nằm trên một cái giường, em một nửa anh một nửa.
Hứa Dữu còn chưa trả lời Trình Uyên đã lẩm bẩm, “Không có chìa khóa cũng không sao, vậy trao đổi số di động cùng thêm Wechat trước đi.”
“Được.”
Hứa Dữu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác buồn bã mất mát.
“Tôi gọi giao cơm, em xem xem muốn ăn gì.”
Hai người mới vừa trao đổi WeChat, Trình Uyên đã gửi cho Hứa Dữu một loạt các món ăn.
“Em muốn ăn món nào cứ nói với tôi.”
Tên WeChat Trình Uyên là một chữ Y viết hoa, Hứa Dữu vừa thấy liền đoán được Y là chữ cái đầu tiên của chữ Uyên trong Trình Uyên.
“Ừm.”
Hứa Dữu nhìn các món ăn không khỏi líu lưỡi, bên trong đều là mấy món ăn trang trí đẹp đẽ nhưng số lượng lại vô cùng ít ỏi, Hứa Dữu kéo tới kéo lui một hồi, món nào cũng cảm thấy giá cả quá mắc.
Trình Uyên tới gần nhìn cô chọn món, vốn dĩ Hứa Dữu đã không biết nên chọn món nào lúc này lại càng thêm không biết làm sao.
“Thích ăn món nào? Tôi gọi giúp em?” Trình Uyên thấy cô xem rất lâu cũng chưa ra quyết định liền hỏi.
“…Tôi không kén ăn.”
Nghe mấy chữ này, Trình Uyên mở miệng cười nhạt.
“Được, không kén ăn, vậy là em cũng giống tôi, không ăn rau cần rau cải, hành tây……”
Khuôn mặt nhỏ Hứa Dữu ửng đỏ, chính mình cũng không biết phải nói gì, Trình Uyên vừa nhắc tới cái này Hứa Dữu liền nhớ tới vừa rồi mình cắt vào tay.
“Tôi gọi cho em?”
Hứa Dữu nghĩ nghĩ, gật đầu lại lắc đầu.
Giọng bé xíu.
“Quá mắc.”
Hứa Dữu tuy rằng biết Trình Uyên có tiền, nhưng mấy món này thật sự quá mắc. Hơn nữa bọn họ cũng không phải vợ chồng thật, ăn cơm chung có phải là chia đôi hay không? Nhưng cô không có nhiều tiền như vậy.
Trình Uyên không nói lời nào, một hơi chọn sáu món ăn, Hứa Dữu ở bên cạnh sốt ruột, “Đủ rồi đủ rồi, ăn không hết nhiều như vậy.”
Trình Uyên nhìn cô sốt ruột mà đỏ cả mặt, trong lòng đột nhiên nổi lên xúc động muốn trêu cô, lại tiện tay chọn thêm hai món.
Hứa Dữu quýnh lên nắm lấy tay Trình Uyên đang ở trên màn hình di động, “Trình Uyên, đủ rồi đủ rồi, gọi thêm nữa tôi không chia đôi nổi đâu.”
Mặt Trình Uyên đen như than, nhưng vẫn trở tay nắm lấy tay Hứa Dữu.
“Không chia đôi, tôi trả.”
Hứa Dữu lắc đầu.
“Hiện tại chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, vẫn là chia đôi đi.”
Trình Uyên: “?”
Trình Uyên không nhìn cô, giọng vô cùng lạnh, “Ngày mai chúng ta lập tức kết hôn, sau khi kết hôn tiền của tôi chính là tài sản sau hôn nhân, bây giờ tiêu một ít cũng không có gì.”
Hứa Dữu vẫn bướng bỉnh, “Cũng không phải thật ……”
“Giấy đăng ký kết hôn là thật.”
Lemon: tui có viết sai chính tả hay edit sai chỗ nào mọi người để lại bình luận dùm t nha 🤗