Chương 42: Thiếu niên ơi là thiếu niên

Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt đều cho rằng Sơn Thần muốn cho ba mẹ Diệp Nhượng cơ hội đền bù cho anh.

Ba mẹ Diệp Nhượng vui vẻ chấp nhận sự thật con trai mình bị thu nhỏ sau đó cùng anh trải qua giấc mộng trở về thời thơ ấu.

Ba Diệp dạy anh chụp ảnh, mẹ Diệp phổ cập khoa học cho anh về công việc của mình.

Diệp Nhượng vốn xụ mặt nhưng sau đó quen hơn anh cũng không nhịn được nở nụ cười.

Hoa Thanh Nguyệt quay về trong tộc ăn cơm một mình. Cô cắn bánh bao sau đó ngẩng đầu thấy Đại Vu đang nhìn mình muốn nói lại thôi.

“A ba sao thế?” Hoa Thanh Nguyệt chớp mắt.

Đại Vu nói: “Mưu sự tại thiên, mà thiên là ý gì thì con phải tự nghiền ngẫm.”

“Đúng vậy, thế nên làm sao?” Hoa Thanh Nguyệt không hiểu cha cô muốn nói gì.

“Con thật sự cho rằng đây chỉ là đền bù tình thân à?”

Hoa Thanh Nguyệt: “Ngoài thiếu hụt ấy Diệp Nhượng có vấn đề gì nữa đâu? Nếu muốn tình yêu thì con có!”

Đại Vu ngây ra mấy giây sau đó khó chịu.

Vu Nhàn ngồi xuống gặm chân giò.

“Sau đó một nhà ba người bọn họ bảo con về đây à?”

“Con ở đâu cũng không quan trọng.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Ba người bọn họ đang giao lưu tình cảm, con trộn lẫn trong ấy không phải quá không biết điều sao? Hơn nữa con cũng đói bụng nên mới trở về.”

“Nói đến cùng vẫn là con giúp cậu ta trải thảm sau đó trở về.”

“Không được à?” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Con và anh ấy chỉ có quan hệ yêu đương, chuyện khác thì việc ai người ấy lo. Con giúp anh ấy, ngược lại anh ấy cũng giúp con, đây là chuyện bình thường mà!”

“A ba chỉ đau lòng con phải bỏ công sức ra mà không biết cậu ta có cảm ơn con không nữa.” Đại Vu nói như thế.

Hoa Thanh Nguyệt: “Cảm ơn hay không cũng không quan trọng, con không làm thế để được anh ấy cảm ơn.”

Ba mẹ Diệp Nhượng quả nhiên vẫn coi trọng công việc hơn. Không chỉ có vậy, bọn họ cũng coi trọng công việc của con trai.

“Ngày mai là thứ hai con vẫn nên tìm người của Thương tộc để họ giải quyết vấn đề cho con đi.” Ba Diệp nói, “Nếu không được thì xin nghỉ phép.”

Diệp Nhượng gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Còn mẹ Diệp lại nói: “Mẹ đã sớm nghe nói Miêu Cương thần kỳ, đây không phải chúng ta nằm mơ chứ? Mẹ đã nói tới Miêu Cương rồi không thể tùy tiện ăn nấm dại người ta bán ven đường nếu không sẽ dễ dàng sinh ra ảo giác.”

Diệp Nhượng hơi hé miệng nhưng bỗng nhiên không muốn nói gì mà chỉ cười cười và ổn định tâm tình.

Mỗi gia đình đều có hình thức riêng để ở chung với nhau, cha mẹ anh luôn đặt bản thân họ ở vị trí đầu tiên. Bọn họ muốn tình yêu, muốn sự nghiệp riêng, còn con trai chỉ là việc ngoài ý muốn. Con cái là một phần trong cuộc sống của bọn họ chứ không phải toàn bộ.

Cũng không phải nói ba mẹ không yêu thương anh mà bọn họ có ưu tiên trước sau, nhiều ít.

Diệp Nhượng nghĩ nếu bản thân anh và Hoa Thanh Nguyệt kết hôn thì cuộc sống sau đó sẽ thế nào? Nếu có con liệu anh sẽ ở chung với con mình ra sao?

Lúc nghĩ thế anh mới ý thức được lúc trước mình chui đầu vào lưới tình và chưa từng cẩn thận nghĩ tới cuộc sống sau khi kết hôn.

Hóa ra người ta phải suy xét hết những việc này trước khi kết hôn. Nói tới hiện thực thường người ta sẽ căn cứ vào mức độ tình cảm, nhưng dù tình cảm tốt thế nào anh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

“Ba, mẹ, cảm ơn.” Diệp Nhượng vẫy vẫy tay, “Thế này là đủ rồi, con hiểu hai người, cũng không cần ba mẹ đền bù cho con cái gì. Con đã biết vì sao ba mẹ lại xuất hiện ở đây rồi……”

Sơn Thần đang cảnh cáo anh. Tương lai anh có con không thể giống cha mẹ mình được.

“Ngài cũng vất vả rồi, có phải tôi là con đẻ của ngài không?” Diệp Nhượng nhẹ giọng nói với sức mạnh vô hình kia.

Vầng trăng sáng kia lại xuất hiện.

Mà cha mẹ Diệp Nhượng thì biến mất không thấy.

Cha mẹ Diệp Nhượng đã xuống núi, trong đầu không nhớ gì.

Mẹ Diệp quay đầu nhìn khối đá phía sau và nói với chồng: “Cảnh đẹp như vậy, thật muốn cho con trai xem. Không biết nó có nhớ tới cái ngày chúng ta dẫn nó tới đây khảo sát hay không…… Đó là lần đầu tiên chúng ta mang theo thằng bé đi khảo sát mà nó còn bị bệnh nữa.”

Ba Diệp nhìn camera và nói: “Chụp hỏng mất mấy tấm, bọn họ nói đúng, địa chỉ cũ của Thương tộc đúng là mảnh đất kỳ quái, thiết bị hiện đại đa phần đều gặp trục trặc ở đây.”

“Quả nhiên mẹ con cũng cần duyên phận.” Mẹ Diệp hơi cô đơn nói, “Đời này em chưa từng thật sự ở bên con trai.”

“Nó có cuộc sống của nó, hơn nữa mỗi người tới cuối cùng đều sẽ cô độc.” Ba Diệp nhìn thấu mọi việc, “Nó như thế cũng tốt, chung ta không cần nó quá ỷ lại vào chúng ta, như thế tương lai biệt ly nó sẽ không quá khổ sở. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Con trai chúng ta sẽ tìm được thứ nó yêu quý, rồi chuyển sự chú ý dành cho chúng ta sang sự nghiệp, đó cũng có thể coi là thành tựu.”



“Như vậy chúng ta đúng là những người ba người mẹ thất bại.”

“Có ai nói không phải đâu?” Ba Diệp cười nói.

Diệp Nhượng đứng một mình trên sườn núi nhìn vầng trăng quỷ dị kia. Anh nghĩ thế nào cũng thấy nó quỷ dị, dù cố phủ nhận cũng chỉ phí công.

Vì thế anh hắng giọng ngọng nghịu nói: “Mặc kệ ngài có mục đích gì nhưng có được cơ hội lần này ở chung với ba mẹ tôi cũng thực vui vẻ…… Cảm ơn.”

“Tôi muốn ngày mai có thể đi làm bình thường, vậy tôi phải làm gì đây?” Diệp Nhượng lại hỏi.

Không có ai trả lời anh, cũng không có cây cỏ chim chóc làm ám hiệu gì thế là Diệp Nhượng bổ sung thêm: “Quốc gia đại sự không thể chậm trễ.”

Gió thổi xuyên qua rừng cây và phát ra một tiếng thở dài.

Diệp Nhượng thấy trong lòng kiên định sau đó anh vẫy tay với vầng trăng và nói: “Cảm ơn, hẹn gặp lại.”

Lúc gần đi ra anh quay người lại nói: “Tôi cũng sẽ không hỏi ngài muốn thế nào mới buông tha tôi…… Thật ra mà nói tôi khá chờ mong tiếp theo ngài sẽ sắp xếp hành trình kỳ ảo của tôi như thế nào.”

Tâm thế tốt thật đó, không hổ là nhân tài làm “Quốc gia đại sự.”

Diệp Nhượng không hề đi lầm đường, anh đi dọc theo con đường trước mặt về chủ trại và cầm lấy tay Hoa Thanh Nguyệt nói mình muốn về nhà.

Hoa Thanh Nguyệt gói ghém một đống đồ ăn mà Đại Vu và Vu Nhàn đưa cho sau đó bỏ vào xe lái về thành phố.

Diệp Nhượng vốn ngồi ở ghế phụ nhưng lúc tới nội thành Hoa Thanh Nguyệt đặc biệt dừng xe lại để anh tới ngồi ghế sau.

“Để trẻ con ngồi ghế phụ sẽ bị phạt.”

Diệp Nhượng đành phải ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.

Hoa Thanh Nguyệt lại nói: “Em phải mua ghế cho trẻ con mới phải.”

Diệp Nhượng: “Đoàn Tử, một vừa hai phải thôi!”

Hoa Thanh Nguyệt ha ha cười.

Chờ Diệp Nhượng ngồi ổn cô lại khởi động xe và chạy với tốc độ chậm rì rì vào nội thành. Thi thoảng cô sẽ nhìn qua kính chiếu hậu xem anh đang lầm gì. Vài lần đầu chỉ thấy anh ngoan ngoãn ngồi và khẩn trương nhìn chằm chằm phía trước. Sau đó cô thấy anh dần gật gù và ngủ mất.

Trẻ con chính là như thế.

Sắc trời tối sầm xuống, đêm vừa qua chính là phải đi làm. Không biết anh có kịp khôi phục thân thể hay không, nếu vẫn là trẻ con thì khá phiền toái.

Hoa Thanh Nguyệt nhớ rõ hôm qua anh nói dự án đang ở giai đoạn quan trọng, khả năng anh sẽ rất bận.

Cô còn đang sầu lo việc này thì Diệp Nhượng đột nhiên rầm rì. Đó là tiếng động chỉ có khi thân thể người ta không thoải mái.

Hoa Thanh Nguyệt thấy thế thì vội dừng xe và quay đầu nhìn về phía Diệp Nhượng.

Thân thể của anh từ từ to ra.

Sau đó anh mở to mắt, đôi mắt chậm rãi từ tròn tròn sang có sắc cạnh.

Diệp Nhượng: “Anh đang lớn lên sao?”

Đến giọng nói cũng trong trẻo hơn, có cảm giác thiếu niên sang sảng.

Hai mắt Hoa Thanh Nguyệt sáng long lanh mà gật đầu.

Diệp Nhượng sửng sốt một chút và hỏi Hoa Thanh Nguyệt: “Trên xe có chăn không?”

Hoa Thanh Nguyệt lắc đầu.

Diệp Nhượng lại hỏi: “Còn bao nhiêu lâu nữa mới về đến nhà?”

Hoa Thanh Nguyệt: “Không kẹt xe thì tầm 20 phút nữa.”

“Lái xe đi!” Giọng Diệp Nhượng nóng nảy.

Mà thân thể của anh lúc này lại khẩn cấp hơn cả anh. Diệp Nhượng không còn cách nào đành cởϊ áσ trên. Lúc này đã hơi khó cởi, anh phí sức thật lớn mới thành công giải cứu bản thân khỏi cái áo.

Lúc sau anh lại cuống quít cởϊ qυầи.

Hoa Thanh Nguyệt: “Oa!”

Diệp Nhượng: “Cấm nhìn!”

Hoa Thanh Nguyệt: “…… Đến thân thể chúng ta còn đổi rồi, có phải chưa thấy đâu mà anh sợ cái gì?”



Diệp Nhượng thấy sao mà mệt.

Thân thể của anh thật sự đang lớn lên. Đầu tiên là làn da giãn ra, sau đó khớp xương cả người cũng dài ra nhanh chóng giống như muốn phá da.

Quá trình anh lớn lên quả thực hơi quỷ dị nhưng điều khó nhất chính là Diệp Nhượng không thể để người anh em của mình đối mặt với Hoa Thanh Nguyệt được. Anh sợ nó làm anh mất mặt nên xoay người bất đắc dĩ chìa cái mông trứng về phía cô.

Hoa Thanh Nguyệt nghĩ nghĩ sau đó vứt cho anh cái áo khoác. Áo đó là cô dùng để chắn gió khi mặc váy hở vai. Nó không dài, nho nhỏ, miễn cưỡng giúp Diệp Nhượng che cái chỗ xấu hổ.

Diệp Nhượng cầm lấy cái áo khoác nhỏ và cúi đầu nhìn người anh em của mình. Qua một lát thân thể anh vẫn cao lên sau đó hình như nó ngừng lại. Nhiệt độ cơ thể anh cũng dần quay trở về bình thường.

Hoa Thanh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra và hỏi: “Có phải đã biến trở về hay không?”

Nào biết Diệp Nhượng lại đột nhiên kêu to: “Không thích hợp!! Không thể chỉ có thế này chứ?!!”

Hoa Thanh Nguyệt: “A?”

Diệp Nhượng hỏng mất: “Không thể!! Đây là có ý gì?”

Hoa Thanh Nguyệt lại ngừng xe sau đó quay đầu nghiêm túc nói: “Diệp Nhượng, anh nói tử tế cho em nghe.”

“Kích cỡ này không đúng, giống như nhỏ một vòng! Anh biết độ lớn nhỏ của mình, anh khẳng định không nói bậy, tuy anh không phải kiểu để ý kích cỡ lớn nhỏ của đàn ông nhưng mà cũng không thể lừa gạt thế này được…… Nguyệt Đoàn Tử, em cũng biết, em xem có phải nó nhỏ hơn kích cỡ ban đầu của anh không!”

Hoa Thanh Nguyệt mệt mỏi xoa mặt.

“Diệp Nhượng, anh không phát hiện giọng mình……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Rất trẻ sao?”

Diệp Nhượng: “A??”

Anh sửng sốt sau đó ngồi thẳng và nhìn gương chiếu hậu rồi ngẩn người: “…… Đây là anh lúc nào vậy?”

Trong gương chiếu hậu là một khuôn mặt trẻ tuổi, ngây ngô, giống như còn trẻ con nhưng đã bước một chân vào thế giới người lớn.

Thiếu niên xanh mát, là thời kỳ khoác áo đồng phục đẹp nhất.

Anh không có mùi pháo hoa náo nhiệt của đàn ông thành niên, không có mệt mỏi đè ở giữa mày và đầu vai. Anh chỉ là một thiếu niên đầy bụng sách vở, chỉ có phiền muộn với thanh xuân, không có ý tưởng gì với tương lai.

Thiếu niên sạch sẽ như cây ngọc đón gió.

Hoa Thanh Nguyệt liều mạng nén tiếng thét chói tai sau đó đỏ mặt, giọng kích động nói: “Khá, khá xinh đẹp.”

Diệp Nhượng bất đắc dĩ: “Chỉ sợ là lúc 17 tuổi……”

“Hê hê.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Thế này cũng tốt, hiện tại anh kém em đúng số tuổi em kém anh. Lúc anh bằng tuổi em bây giờ thì em cũng mới 17 đó.”

Diệp Nhượng buồn bực xong lại xốc áo khoác nhìn người anh em sức sống bừng bừng của mình và ngẩng đầu nói với Hoa Thanh Nguyệt: “Em muốn trải nghiệm tình yêu chị em không?”

Hoa Thanh Nguyệt cười rạng rỡ.

“Được thôi!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em cầu mà không được!”

Diệp Nhượng: “Cái này cũng không có gì nhưng…… Ngày mai đi làm phải lừa gạt một chút vậy.”

Tới gần giờ đi làm nữ đồng nghiệp cùng cơ quan vội bước nhanh, đúng lúc Diệp Nhượng cũng ra cửa.

Nữ đồng nghiệp bỗng nhiên cảm thấy Diệp Nhượng hôm nay không cao bằng ngày thường, lại hơi gầy.

“Kỹ sư Diệp?”

Diệp Nhượng quay đầu và hơi hơi gật đầu.

“…… cậu là em trai của kỹ sư Diệp à?”

Diệp Nhượng không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng và nói: “Tôi là con trai độc nhất, không có em trai.”

Não của nữ đồng nghiệp như bị hồ nhão quấy lung tung. Cô sửng sốt và khen: “Kỹ sư Diệp…… Cuối tuần anh đi chơi ở đâu thế? Chẳng lẽ là do sức mạnh của tình yêu nên anh trẻ ra à?!”

Diệp Nhượng mang theo nụ cười thần bí mà nghiến răng nói: “Đúng vậy, chính là sức mạnh của tình yêu!”

------oOo------