Hoa Thanh Nguyệt tì cằm lên đầu con chó nhỏ, vừa vuốt ve nó vừa lướt mạng xã hội.
Diệp Nhượng thấy cô nhanh chóng cự tuyệt mấy lời mời phỏng vấn rồi rời khỏi đó và mở khung thoại viết hai chữ Diệp Nhượng.
Lỗ tai anh giật giật, tập trung tinh thần cao độ để chờ xem cô sẽ viết gì cho mình.
Hoa Thanh Nguyệt thở sâu một hơi và nhanh chóng gõ một tin nhắn dài. Trước tiên cô dò hỏi anh đang ở đâu, sao lại đột nhiên xin nghỉ, ở giữa cô còn hỏi anh về nhà an toàn chưa, cuối cùng lại hỏi anh khi nào về.
Con chó con nhíu ‘mày’ và phát hiện mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế. Anh theo đuổi Hoa Thanh Nguyệt đã nửa năm nên biết cô là người dễ ở chung nhưng theo quan sát của anh thì mỗi lần gửi tin nhắn cho anh cô đều rất ngắn gọn. Thậm chí có thể nói là cô ‘lạnh như băng’, chưa bao giờ viết cái gì vượt quá 10 chữ, càng miễn bàn cái loại …… luận văn 200 chữ mang theo quan tâm này.
Đây là Hoa Thanh Nguyệt sao?
Nhưng không đợi con chó con kịp suy nghĩ cẩn thận thì Hoa Thanh Nguyệt đã thở dài và xóa hết tin nhắn vừa rồi.
Con chó con rùng mình, chỉ thấy cô tiêu sái gõ một dấu chấm hỏi và gửi.
“?”
Con chó lông xám: “……”
Sao cái dấu chấm này nó lại bao hàm nhiều tin tức thế? Có thể giải thích như sau: Ở đâu? Người đâu rồi? Vì sao không liên hệ? Anh đang làm gì? Một ngày không nghe điện thoại, anh muốn chết à?
Đương nhiên, câu cuối cùng là Diệp Nhượng tự não bổ mà nghĩ ra.
Hoa Thanh Nguyệt gửi xong thì ném di động qua một bên sau đó nghiêng đầu nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ say. Thời gian mất đúng một phút.
Diệp Nhượng cũng muốn ngủ anh không những có một bụng u sầu mà còn đói nữa. Vừa sầu vừa đói nên anh không ngủ được.
Vì thế con chó lông xám cẩn thận nhảy xuống giường và chậm rãi tiến đến đĩa đựng đồ ăn cho chó.
Không không không, mình không phải chó, mình không thể ăn thứ này được, nó không trải qua xử lý gia công, lại còn lộ ra trong không khí lâu như thế hẳn đã dính không ít vi khuẩn, không ăn được đâu.
Diệp Nhượng vây quanh đĩa thức ăn cho chó ba vòng mới quay đầu uống nước.
Anh cố gắng không nghĩ mình là một con chó, như thế cũng sẽ không để ý cách thức và tư thế khi uống nước của mình.
Diệp Nhượng tự an ủi bản thân như vậy.
Nhưng nước chỉ có thể giải khát, nếu uống nước có thể lấp đầy bụng thì tình yêu cũng có thể phát điện rồi.
Diệp Nhượng không biết cố gắng mà di chuyển tới phòng bếp, bên tai anh là tiếng anh trai Hoa Thanh Nguyệt dặn cô trước khi ra cửa.
Cơm ở trong tủ lạnh.
Cái bụng nhỏ của con chó lông xám ai oán khóc lóc kể lể, tiếng động càng ngày càng lớn mang theo thúc giục. Diệp Nhượng không do dự nữa mà vươn móng vuốt dùng sức mở cửa tủ lạnh với ý đồ ăn trộm đồ ăn.
Trong đầu anh bỗng nghĩ tới bộ dạng mình lúc này rồi lại tự mắng mình: “Không phải bộ dáng thông minh gì cho cam.”
Cũng may dù tư thế trông hơi ngu nhưng cửa tủ lạnh quả thực đã mở.
“Cảm ơn vì cái này không phải tủ lạnh mới.”
Chỗ Hoa Thanh Nguyệt ở hẳn đã có tuổi, tủ lạnh cũng không đóng quá kín như đồ mới.
Lúc này tủ lạnh sáng đèn, Diệp Nhượng thò đầu vào tìm kiếm đồ ăn. Có lẽ chỉ có thân thể anh là biến thành chó thôi chứ khứu giác và thị giác vẫn là của nhân loại.
Cái này đúng là không khoa học.
Diệp Nhượng vừa lặng lẽ ăn cá nướng lạnh ngắt vừa suy nghĩ. Nhưng não làm việc lại cần năng lượng, hôm nay anh đã đói cả ngày nên cũng chẳng thể tĩnh tâm suy nghĩ cho kỹ được.
Quá lạnh sẽ không tốt cho dạ dày, vị cũng giảm đi nhiều, hơn nữa mùi cá còn tanh hơn. Vì thế Diệp Nhượng nảy ra ý định dùng lò vi sóng.
Anh do dự một lát mới nhảy khỏi bệ bếp và đóng cửa phòng bếp lại, sau đó anh vừa thè lưỡi thở hổn hển vừa nhe răng cắn đĩa nỗ lực đi về phía lò vi sóng.
Cái đuôi không chịu khống chế mà cứ lắc lắc.
Diệp Nhượng thầm nghĩ: “Aizzz, vì ăn cơm và sinh tồn mà động vật đấu tranh thật anh dũng……”
Nhìn anh đây này, tôn nghiêm với mặt mũi đều vứt hết.
“Vì ăn nên đành làm chó trong ba phút vậy.” Diệp Nhượng dùng móng vuốt ấn nút khởi động sau đó anh nhìn chằm chằm cửa bếp.
Chỗ này cách xa phòng ngủ, hơn nữa còn cách hai cánh cửa nên theo phỏng đoán của anh thì hẳn tiếng động ở đây sẽ không đánh thức người đang ngủ say trong phòng.
“Đinh ——”
Diệp Nhượng vui vẻ dựng lỗ tai, cái đuôi lắc không ngừng. Sau khi quan sát một lúc thấy cửa không có động tĩnh anh nhẹ nhàng thở ra một hơi và mở lò vi sóng ra thổi thổi. Cuối cùng anh nhe răng cắn cái đĩa muốn kéo nó ra khỏi lò vi sóng.
Diệp Nhượng thành công kéo cái đĩa ra và đặt trên mặt đất sau đó vui vẻ nhảy lên thấp giọng hô hét: “Ông đây quá giỏi!”
Nhưng vừa quay đầu trái tim anh đã như ngừng lại.
Hoa Thanh Nguyệt để xõa tóc đứng ở ngay cửa há miệng nhìn anh, ánh mắt như nữ quỷ.
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Mày là ai?”
Diệp Nhượng: “Em có muốn nghe anh giải thích không?”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Mẹ ơi!”
Chó nói chuyện!
Giọng còn rất êm tai!
Ơ, không phải! Diệp Nhượng! Diệp Nhượng!!
Hoa Thanh Nguyệt dại ra, nhưng động tác của cô cũng coi như nhanh chóng. Cô bước tới, hai tay ôm lấy cái đầu của con chó nhỏ xoa nắn một lát: “Diệp Nhượng?”
Diệp Nhượng tủi thân thừa nhận: “Là anh, thế nên, hiện tại anh đã ăn cơm được chưa?”
“À, à, …… anh ăn đi.” Hoa Thanh Nguyệt buông anh ra và lùi lại sau vài bước. Mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn nhưng không biết hỏi từ đâu vì thế đành phải tùy tiện hỏi một vấn đề nhặt được trong đầu, “Diệp Nhượng? Sao lại thế này? Việc anh xin nghỉ…… là để……”
Biến thành chó à?
A, phì phì! Khẳng định không phải! Đây có phải hạng mục nghiên cứu sinh vật học đâu!
Thế cô đang nằm mơ à?
Nhưng con chó này nóng hổi mà!
Hoa Thanh Nguyệt thấy đầu mình đúng là không đủ để dùng, đại não đờ ra nửa phút. Và trong nửa phút này Diệp Nhượng đã đưa lưng về phía cô và ngấu nghiến ăn hết phần cá nướng, đã thế còn đưa ra yêu cầu mới: “Anh muốn ăn hoa quả.”
“Có có có.” Hoa Thanh Nguyệt nói có ba lần sau đó rửa sạch quả táo đút cho anh ăn.
Diệp Nhượng cắn răng rắc một miếng nhai nhai rồi mới hắng giọng nói: “Anh cũng không biết vì sao lại thế này, tóm lại hôm nay đột nhiên anh biến thành như vậy, sau đó anh tới tìm em.”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Vì sao?
Diệp Nhượng: “Cả buổi sáng anh gần như hỏng mất, tới buổi chiều anh nghĩ mãi mới cho rằng việc này hẳn có liên quan tới em.”
Hoa Thanh Nguyệt xem nhẹ nửa câu sau mà chỉ mải bội phục: “Em đâu có thấy anh hỏng mất……”
Trông anh cực kỳ bình tĩnh.
Diệp Nhượng: “……”
Chẳng qua cô không nhìn thấy bộ dạng anh đập đầu vào tường buổi sáng nay thôi.
“Thật ra sau khi suy nghĩ cẩn thận và đoán khả năng nguyên nhân nằm ở chỗ em anh cũng định trốn ở nhà rồi gọi điện cho em tới thương lượng đối sách giải quyết. Dù sao anh cũng không dám ra cửa, bởi vì ra ngoài thì xác suất gặp chuyện ngoài ý muốn quá lớn. Nhưng di động lại hết pin.”
Đúng vậy, di động hết pin, anh định tự nạp điện nhưng như thế sẽ phải cắn cục sạc đưa tới chỗ ổ điện. Anh không có dũng khí mạo hiểm đưa đầu cắm đầy nước miếng tới gần ổ điện kia.
Có lẽ giọng anh vẫn bình tĩnh dưới bộ dạng con chó con nên dù trong đầu Hoa Thanh Nguyệt có một đống nghi hoặc nhưng cô vẫn bị cảm nhiễm và bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, nếu em biến thành như thế thì khẳng định là em cũng không dám ra cửa.” Hoa Thanh Nguyệt gia nhập cuộc trò chuyện với một con chó, “Không mặc quần áo mà ra cửa thì quả thực cần rất nhiều dũng khí.”
Con chó lông xám hơi bĩu môi rồi cường điệu: “Anh có mặc quần áo nhé.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Ha?”
Con chó lông xám cúi đầu nhìn đám lông màu xám của mình và nói: “Tây trang màu xám. Anh tự cảm nhận được mình vẫn mặc quần áo, hơn nữa anh cũng không bị bệnh mù màu của đám chó, khứu giác cũng không nhạy, ngoài việc đi lại và cái đuôi……”
Cái đuôi lại bắt đầu lắc lắc một cách đáng chết.
Con chó lông xám: “Những tập tính khác của chó đều không có, hơn nữa anh cũng không kêu gâu gâu.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… À.”
Qua một lát, Hoa Thanh Nguyệt: “Phụt.”
Thực xin lỗi, không nhịn được, cô nhớ tới bộ dạng con chó con đáng thương ngồi trước cửa tiệm gọi mình.
Đuôi Diệp Nhượng cứng đờ.
Anh đã thảm thế rồi em còn cười anh.
Diệp Nhượng: “So với cười anh thì chúng ta nên nghĩ cách để giải quyết thì tốt hơn đó.”
Hoa Thanh Nguyệt chỉ vào mình với đầy dấu chấm hỏi: “Nghĩ cách ư? Anh cho rằng em biết thuật vu cổ thật hả?”
“Việc này có liên quan tới em.” Diệp Nhượng nhảy lên ghế dựa duỗi móng vuốt mời Hoa Thanh Nguyệt cũng ngồi xuống sau đó mang vẻ mặt thầm trầm mà phân tích, “Hôm nay vốn anh đang định tỏ tình với em, trước khi biến thành chó anh nghe có người hỏi anh có thật lòng thích em hay không.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Phốc……”
Diệp Nhượng: “Em lại làm sao thế?”
“Không sao.” Hoa Thanh Nguyệt cố nhịn cười.
Cô đột nhiên nhớ ra đủ thứ việc buồn cười của Diệp Nhượng lúc biến thành chó, chẳng trách lúc tắm anh lại có bộ dạng như quỷ kia.
Diệp Nhượng: “Em nghe kỹ nè, hiện tại anh sầu lắm rồi. Dùng khoa học là không giải thích nổi chuyện quái dị này vì thế chúng ta chỉ có thể nghĩ tới phương diện huyền học. Anh nghĩ nếu em đã nghiên cứu và truyền bá văn hóa bản địa của Miêu Cương thì hẳn sẽ hiểu biết về vu cổ của Miêu Cương đúng không?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Em cũng không hiểu lắm đâu. (Hãy đọc thử truyện Hưởng Tang của trang runghophach.com) Nhưng ý nghĩ của anh cũng đúng, ở Miêu Cương này nếu xảy ra chuyện gì đó quái dị mà khoa học không giải thích được thì chỉ có thể xin thầy cúng trong trại giúp đỡ.”
“…… Đều là thế kỷ 21 rồi, trạm vũ trụ cũng đã xây dựng được bao nhiêu năm rồi mà ở chỗ này vẫn còn thầy cúng ư…… Là người mang dáng vẻ già cỗi quê mùa như trong tiểu thuyết võ hiệp ấy hả?”
Hoa Thanh Nguyệt hơi hơi mỉm cười: “Trạm vũ trụ đã xây được bao nhiêu năm rồi mà vẫn có người nào đó biến thành chó đấy thôi?”
Diệp Nhượng nghẹn họng.
Diệp Nhượng: “Em nên nói thế này, đã là thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn có người không bằng con chó con như anh ấy. Thôi được, như vậy đi, chúng ta nói tiếp về thầy cúng đi. Người này có ẩn cư không? Có dễ tìm không? Không phải kẻ lừa đảo đoán mệnh xem bói đâu đúng không?”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Nhượng thật lâu, trên mặt là nụ cười thần bí.
Diệp Nhượng: “Em nói đi, dù sao hiện tại cũng nhiều thứ huyền diệu như thế nên anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.”
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Em là người của Thương tộc, là hậu duệ của Vu tộc. Mỗi thế hệ Vu tộc sẽ có một thầy cúng, cho nên người này khá dễ tìm.”
Diệp Nhượng não bổ mà nghĩ đến một vị thầy cúng đầu đội mũ lông gà, mặt đầy nếp nhăn.
Ai biết lúc sau lại nghe Hoa Thanh Nguyệt nói: “Tình cờ em lại cực kỳ thân quen với vị thầy cúng này.”
“Là thân thích của em à?”
Hoa Thanh Nguyệt hơi hơi mỉm cười: “Ba em.”
Cái đuôi Diệp Nhượng lại đông cứng.
Mắt chó của anh lập tức sáng ngời: “Vấn đề khẳng định là ở chỗ này.”
Dựa vào trực giác của đàn ông anh có thể khẳng định ít nhất phương hướng giải quyết của anh không sai.