Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Prince Of Tennis] Tình Địch Bí Mật

Chương 1: Thượng

Chương Tiếp »
‘Dong——dong——dong——’

Tiếng chuông nhà thờ vang lên.

Nhà thờ thiêng liêng dưới bầu trời xanh thẳm nằm ở đại lộ năm ở nước Mĩ vang lên âm hưởng trang nghiêm mà hạnh phúc, một bầy chim bồ câu trắng muốt theo tiếng vang bay lên, hợp thành một bức tranh duy mĩ.

Vào hôm nay, tại đây sẽ nghênh đón một cặp đôi ngọc bích, mùa xuân ngày 10 tháng 4 hoàng đế và hoàng tử tennis đăng kí kết hôn lại chậm chạp tổ chức hôn lễ tại đây,tình yêu gãy khúc long đong giờ đây đã mỹ mãn……

—— Chắc là thế,nhưng mà ——

“Mẹ…… Ryoma còn chưa tới sao”Người đàn ông nghiêm túc,lạnh nhạt khó có được lộ ra một thần sắc lo lắng.

“Không…… Di động cũng không nghe……Thằng nhỏ này,ngày quan trọng như thế mà lại muộn……”Vẻ mặt người phụ nữ đã qua năm mươi mà vẫn xinh đẹp như cũ hiện ra sự bất đắc dĩ và nỗi lo lắng.

“Ai ~~~ khỏi lo cái thằng đó, không biết có phải là đưa phụ nữ có thai vào bệnh viện không nữa.”Người đàn ông trung niên nào đó dùng ngữ điệu không đứng đắn nói cái tên lấy cớ mà chả có gì tiến bộ mười năm qua, đồng thời còn húyt sáo với một mỹ nữ tóc vàng vừa đi ngang qua.

Phác —— tiếng gân xanh nổi lên.

“A ——” Tiếng kêu thảm thiết vang lên “Đừng kéo đừng kéo —— lỗ tai —— sắp đứt ra rồi kìa”

“Con bây giờ chưa tới,anh cũng không thèm lo lắng chút nào, có dám cho tôi thấy cái bản mặt lưu manh đó nữa không á ——”

Cuộc cãi nhau quen thuộc nhưng giờ phút này lại không có lòng dạ nào mà để ý đến.Trong lòng hoàn toàn bị thiên hạ chưa xuất hiện kia chiếm đầy cả..

Ryoma —— tại sao chưa đến.Trong đầu hiện lên vô số khả năng:

Trận đấu của em ấy chưa chấm dứt sao —— Không đâu!Vừa mới nghe được tin em ấy thắng trên radio mà.

Em ấy hối hận sao —— Không đâu! Em ấy vẫn mang theo biểu tình chờ mong và hạnh phúc hướng về ngày hôm nay mà.

Chẳng lẽ em ấy gặp chuyện gì ngoài ý muốn sao, tay không ngừng dùng sức nắm chặt di động, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi —— không thể đợi được nữa!

“Mẹ,con đi tìm em ấy.” Tezuka nói xong liền vội vàng rời đi.

Tezuka lo lắng bước xuống cầu thang dài đằng đẵng của nhà thờ, đột nhiên,không biết vì sao phía trước tối sầm lại, bỗng dưng trời đất quay cuồng,dưới chân rượt xuống, cứ như vậy mà từ cầu thang té xuống, liền cảm thấy tim đập nhanh nhưng lại không biết rằng thế giới sẽ thay đổi từ đây.

—— Ryoma……

Đau đớn dường như không đến như mong đợi, dưới thân mềm, còn có mùi hương và nhiệt độ cơ thể quen thuộc.

“Ê!Đứng lên nhanh coi!” Bên tai truyền đến tiếng nói lạnh lùng,trong trẻo nhưng non nớt, chẳng qua,dường như còn chứa một tia tức giận.Cảm giác choáng váng chậm rãi biến mất, theo thói quen xoa huyệt thái dương, Tezuka chậm rãi mở mắt,đập vào tấm mắt chính là cặp mắt hổ phách quen thuộc kia khiến Tezuka kích động.

“Ryoma!” Đặt đối phương vào trong lòng, nhiệt độ cơ thể ấm áp và mùi hương thuộc về người kia khiến Tezuka yên ổn lại, cơ thể nhỏ nhắn như thế, lại thỏa mãn như ôm toàn bộ thế giới —— từ từ,nhỏ nhắn?! —— Tezuka mạnh mẽ bừng tỉnh, lập tức bảo trì khoảng cách, còn chưa kịp hoảng hốt vì độ ấm trong lòng đã biến mất, thiến niên trong mắt làm Tezuka hoàn toàn mê man.

Khuôn mặt ngây thơ, đồng phục trường Seigaku quen thuộc, thân hình nhỏ nhắn, đây là Ryoma sao?

“Ê!” Người dưới thân bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

“Đồ khốn! Đứng dậy nhanh lên!” Tiếng nói đầy tức giận.

Nhìn đôi mắt màu hổ phách mặc kệ lúc nào nơi nào đều làm cho mình mê muội chứa đựng một tình cảm tên là phẫn nộ, Tezuka không thể tin chậm rãi ngồi dậy, nhưng mà sau đó nhìn thấy cảnh vật đã làm cho hoàng đế Tezuka vĩ đại của chúng ta một lần nữa không tin vào mắt mình.

Xhắc chắn là mơ chắc chắn là mơ, Tezuka mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhắm chặt mắt lại, xoa huyệt thái dương lần nữa, một lát sau lại mở ra, nhưng mà thực tế vẫn như thế, hình ảnh chân thật trước mát bi ai nói cho hắn biết,đây không phải là mơ. Nơi này, không phải Mĩ, là…… Tokyo! Dựa vào trí nhớ kinh người, Tezuka dung hợp hình ảnh trước mắt với trí nhớ trong đầu 10 năm trước lại. Thế là, mấy trăm cái vấn đề nổ mạnh trong đầu hoàng đế Tezuka luôn bình tĩnh và ổn trọng xưa nay, cường thế quyết đoán như Tezuka cũng không biết làm sao ở góc đường này đây.

“Là đội trưởng…… Sao……” Một tiếng nói non nớt khàn khàn mang theo kinh ngạc và không thể tin được kêu lên làm cho hoàng đế Tezuka của chúng ta từ trong hỗn loạn đi ra.

Nhìn phiên bản Ryoma thu nhỏ trước mắt

(Ryoma: Mềnh có thể thu nhỏ sao?QIU:……)

ánh mắt lộ ra sự khó tin, Tezuka như thể bị xối một gáo nước lên đầu nhanh chóng tỉnh lại, hắn —— không biết vì sao lại mạc danh kỳ diệu về mười năm trước. Vậy vấn đề lớn nhất chính là —— nên làm sao bây giờ?

“Này! Anh đúng là đội trưởng sao?” Thiếu niên hiển nhiên mất kiên nhẫn.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi,bây giờ cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước. Nhìn thiếu niên trước mắt, chiều cao chênh lệch khiến Tezuka vừa nâng tay lên liền chạm vào tóc đối phương, từng lọn tóc mềm mại mượt mà quen thuộc xuyên qua từng ngón tay, làm cho Tezuka bất giác thả lỏng biểu tình,lộ ra sủng nịch ôn nhu mà chỉ có Echixen Ryoma mới có được.

“À —— anh……” Nhìn gương mặt rất quen thuộc kia lại lộ ra tia ôn nhu dị thường, Ryoma không khỏi thiểm thần, đây…… Đây là đội trưởng sao, sao lại có cái vẻ mặt này. Vì thế, rõ ràng là trống rỗng với tình cảm trên thế giới, Ryoma đơn thuần đáng yêu của chúng ta cứ như vậy mà choáng váng, hai má không thể kiềm chế mà bắt đầu đỏ lên, đầu cũng càng ngày càng thấp.

Tezuka có chút buồn cười nhìn phản ứng đáng yêu của phiên bản Ryoma thu nhỏ,ý cười trên mặt càng thêm sâu sắc.

“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.” Vì thế Tezuka cứ mang theo ý cười kéo Ryoma đang choáng váng đi đến một hướng quen thuộc, vị tuấn mỹ ôn nhu kia hoàn toàn lờ đi già trẻ nam nữ hoa cả cá sâu trên dọc đường đi với Ryoma.

‘Tạch tạch’ Đồ uống trong tay cứ thế mà bất nhã đổ trên bàn, một ít chất lỏng màu tím chảy ra,nh7ng giờ Ryoma của chúng ta cũng chả thèm bận tâm. Cậu mạc danh kỳ diệu bị người đàn ông quỷ dị này đưa về nhà mình —— hắn ta sao lại biết mình ở đâu a —— khi cậu phản ứng lại thì đã cầm một ly nước và nghe người đàn ông quỷ dị này nói kể một câu chuyện quỷ dị.Nghĩ sao cũng thấy khó tin,giỡn mặt gì a!Hùng hồn muốn phản bác lại đối phượng, lại khi ngẩng đầu thì chạm phải một cặp mắt màu đen phượng mâu, tim như bị đánh một cái, điều muốn nói lại bị nuốt xuống, nhiệt độ vừa mới hạ thì đã nóng lên rồi, Ryoma không được tự nhiên cúi đầu lần nữa.

“Ryoma không tin sao?” Thấy thiếu niên không phản ứng, Tezuka hỏi.

“Ngô…… Ách…… A? Cái gì?” Ryoma như vừa tỉnh mộng lại mạnh mẽ ngẩng đầu.

“Anh hỏi em có tin chuyện của chúng mình không?” Tezuka rất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

“Đó……anh là đội trưởng mười năm sau? Đó thì đương nhiên…… Đương nhiên……” Cái câu không tin đưa đến bên miệng rồi mà vẫn không ra ngoài miệng được, nếu đổi thành là người khác thì cậu nhất định sẽ nói gã bị bệnh thần kinh, tùy tiện ném câu “Mada mada dane” cộng thêm một ánh mắt xem thường rồi liền đuổi đối phương đi. Nhưng người trước mắt nhìn thế nào cũng thấy giống đội trưởng,nếu đúng là đội trưởng……Cậu tình nguyện tin Inui senpai không có ác tâm nấu nước rau cải,ngày mai Fuji senpai bắt đầu không cười, Oishi senpai đột nhiên trở nên lời ít mà ý nhiều, Momoshiro senpai không ăn Hamburger, Kaido senpai từ rắn biến thành thằn lằn

(QIU: Đừng có mà khinh bỉ ta!Ta suy nghĩ rất lâu mới thấy thằn lằn với rắn là gần gũi đó……), đầu của Kikumaru senpai nhuộm thành màu xanh biếc

(hắc tuyến)
, Kawamura senpai cầm vợt cũng không thể burning, thật sự không thể tin được rằng đội trưởng nghiêm túc lại có loại vui đùa như thế với cậu, mặc một thân lễ phục, mang giày tăng độ cao(Nhật Bản có loại này sao? Có đi……),chạy tới chỗ này nói mấy chuyện hoang đường.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, Ryoma đột nhiên nhớ tới một việc thật. Nhìn nhìn người đàn ông ôn nhu trước mắt,trong lòng tỉ mỉ so sánh hắn với đội trưởng, phát hiện có mấy chỗ khác nhau:

1. Đội trường sẽ không cười ôn nhu với mình như vậy

(Hoàng tử à,là bé không chú ý đó thôi). Phải nói,lúc ở chung bình thường đều không thấy biểu tình gì của đội trưởng.

2. Tiếng nói của đội trưởng trong hơn người này một tí.

3. Đội trưởng cũng không nói nhảm với cậu nhiều thế.

4, Đội trưởng tuy cao nhưng cũng không có chênh lệch lớn như vậy

(Tác giả thêm vào: 28 cm không đủ sao.*bị đá bay*)

hơn nữa người này mang dép lê,đúng vậy.

5.Quan trọng hơn chút là đội trưởng tuyệt đối không có khả năng thấy mình vì tìm Karubin mà về sớm sẽ không phạt mình chạy vòng!(Đội trưởng a,nhìn hình tượng của anh ở trong lòng hoàng tử này……)

Tổng kết lại, người này thật sự không phải đội trưởng, khả năng duy nhất chính là ——

Rõ ràng chuyện khó tin như thế, người công dân trước mắt đã nói ra như thế thì tất nhiên sẽ được Echixen Ryoma tiếp nhận một cách lô-gíc, Echizen Ryoma chưa bao giờ cho rằng mình có năng lực gọi quỷ, nhưng lần này cậu lại như có quỷ trên người, không tự giác đáp lại:“Tin…… Ta tin……”

“Cám ơn……” Tezuka không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng Tezuka 25 tuổi, đi tới thế giới này,thứ duy nhất hán dựa vào xem như là sự chấp nhận của Ryoma.Bình tĩnh thế nào, thành thục thế nào, một hôm mở mắt ra, trước mắt tất cả đều thay đổi, người thân không phải là người thân mình, bạn bè cũng không phải là bạn bè mình,một mình cô đơn đứng trong thế giới quen thuộc lại xa lạ dị thường,trong lòng bất lực và bất an. Mà Ryoma là người đầu tiên hắn gặp khi đến thế giới này, cũng là người hắn yêu cả hiện tại và tương lai, nói thật, tình cảm hắn đối với Echixen Ryoma 13 tuổi này có chút phức tạp. Nghĩ nghĩ, tay lại không tự giác mà xoa mái tóc ngắn màu đen của đối phương, lần này lại bị đối phương tránh đi. Còn chưa kịp thu tay lại, thiếu niên trước mắt ngẩng đầu,cặp mắt mèo màu vàng va chạm vào trong lòng hắn.

“Vậy……” Thiếu niên mở miệng “Chú định là gì giờ? Ông – chú – đội – trưởng ——”

“Ryoma, em……” Còn chưa kịp bất mãn với xưng hô của thiến niên, đối phương đã mở miệng trước.

“Chú…… Chú gọi tôi cái gì đó.” Dường như phát hiện xưng hô của Tezuka với mình có vấn đề, thiến niên khó tin mở to cặp mắt mèo,hai mả hiện lên chút đỏ khả nghi.

(Ellie: Ở Nhật Bản,những người rất thân với nhau mới xưng hô bằng tên,chứ thường thì sẽ gọi bằng họ)

“Ách…… Thói quen đi……”

“Thói quen?”

Nhu đôi mắt nghi hoặc của thiếu niên, Tezuka không biết giải thích thế nào, nếu nói cho thiếu niên em ấy mười năm sau là người yêu của mình, thiếu niên nhất định không tin, nói không chừng còn có thể đá mình ra ngoài đường, vì thế hoàng đế Tezuka chỉ có thể dùng cái gọi là mỹ nhân kế

(?),thi triển pháp lực vô biên của mình cười yếu ớt ôn nhu:“Không thích sao, Ryoma.”

“Ngô……” Càng đỏ hơn nữa “Chú…… chú……chú không cần dùng cái khuôn mặt này lộ ra vẻ mặt này.” Ryoma thật sự không rõ, đội trưởng bây giờ r4o ràng bị xưng là mặt

băng sơn thần kinh hoại tử a, sao mười năm sau lại biến thành giống như Fuji senpai, cười yêu như vậy, hơn nữa còn cười rộ lên, thật đúng là…… chết tiệt…… xinh đẹp……

Vươn tay, chuẩn xác không lầm xoa tóc đối phương:“Vậy thì, Ryoma, trong khoảng thời gian này trước hết là ở chỗ ngươi,chỉ giáo nhiều hơn.”

“Ân…… Ngô……” Ryoma cảm thấy mình như bị hạ chú, đáp ứng cho một người xa lạ khả nghi ở lại như vậy thì thật khinh địch, bất quá hiện tại chị họ Nanako đang vùng khác thực tập, ba mẹ lại đi du lịch, trong nhà chỉ còn có mình mình, có lẽ có người đến quét nhà lau dọn cũng không sai a

(tác giả hắc tuyến)

“Vậy thì chú phải nấu ăn và làm việc nhà đó,ông – chú – đội – trưởng.”

Vì thế,Tezuka 25 tuổi và Ryoma 13 tuổi cứ thế mà đạt thành hiệp nghị, kiếp sống ở chung của hai bên tràn ngập tình yêu, cùng với kiếp sống bảo vệ vật sở hữu của người nào đó cũng chính thức mở màn che.
Chương Tiếp »