Độ sâu chỉ khoảng hai mét. Khi Nguyễn Tuấn Tú rớt xuống bên cạnh Triệu Phong, nó nói:
- Ê, hay chớ!
Giọng Triệu Phong ngân vọng kỳ quái trong hang động cao khoảng bảy mét, dài ít nhất ba chục mét, và có hình dạng trăng khuyết theo như tầm nhìn tụi nó có thể suy ra được, phần lớn sàn bị ngập nước. Tụi nó rơi trúng chỗ gần cuối, và vì vậy chỉ có thể nhìn thấy đến khúc cong của bức tường mà thôi.
Bước ra khỏi vũng nước, tụi nó rọi đèn soi chung quanh vài giây, nhưng khi ánh sáng chiếu vào vách hang hần tụi nó nhất, cả hai lập tức đứng lặng sững sờ. Triệu Phong cầm chắc cây đèn soi vào những hàng rối rắm các thạch nhũ và măng đá, đủ kích thước, từ mảnh như cây bút chì đến những cỡ to hơn rất nhiều, bằng thân cây. Những thạch nhũ thì chúc xuống trong khi các măng đá thì nhô lên, một số gặp nhau, nối thành những cây cột và mặt đất thì phủ đầy những cục đá vôi u lồi chồng chất lên nhau.
Triệu Phong nói khẽ:
- Một cái động.
Nó đưa tay ra sờ vào bề mặt một cây cột màu trắng sữa trong mờ.
- Đẹp quá hén? Trông như kem đường nhỏ trên cái bánh, hay cái gì ấy.
Nguyễn Tuấn Tú nói cũng bằng giọng thì thầm:
- Tao thấy giống nước mũi lòng thòng bị đóng băng.
Nó cũng sờ một cây cột nhỏ như thể không tin cái mà mình đang nhìn thấy. Nó rụt tay lại, xoa xoa ngón tay với nhau một vẻ không thích lắm.
Triệu Phong cười vang, nện cạnh bàn tay vào một thạch nhẽ tạo ra tiếng uỵch uỵch nho nhỏ.
- Khó mà tin được chúng là đá hén?
Nguyễn Tuấn Tú quay lại nhìn xa hơn dọc theo vách, nói:
- Và toàn bộ chỗ này đều bằng đá.
Nó hơi rùng mình vì không khí lạnh và khụt khịt lỗ mũi. Cả gian phòng toát mùi ẩm ướt và thiu mốc, không được dễ chịu chút nào. Nhưng đối với Triệu Phong, đó là mùi của thành công. Nó luôn luôn mơ ước tìm được cái gì đó quan trọng, nhưng động này vượt xa cả điều nó mong đợi. Niềm phấn khởi của Triệu Phong lớn đến nỗi nó hầu như cảm thấy say sưa.
Nó đấm vào không khí một cách đắc thắng, nói:
- Quá đã!
Vào lúc đó, đứng trong cái động, nó là nhà thám hiểm vĩ đại mà nó từng mơ ước trở thành. Nó ngoảnh đầu hướng này rồi hướng kia, cố thu hết vào ký ức mọi thứ cùng một lúc.
- Mày biết không, có thể mất tới cả ngàn năm để tất cả những thứ này phát triển…
Nó bi bô nói khi lùi lại một bước, ngừng lại đột ngột vì chân nó đυ.ng vào cái gì đó. Nó cúi xuống xem là cái gì: một vật nhỏ nhô lên từ lớp cặn vôi. Sậm màu nhưng lơ xơ như bông tuyết, màu sắc của vật này chìm lẫn vào màu trắng nhợt nhạt chung quanh. Triệu Phong thử gỡ vật đó ra, nhưng ngón tay nó trượt đi. Vật đó bám rất chắc.
- Rọi đèn vô đây coi, Tú. Có cảm giác nó là cái chốt hay cái gì đó. Nhưng không lẽ nào.
Tiếng Nguyễn Tuấn Tú đáp lại, giọng hơi run run:
- Ơ, Phong à… không chừng mày muốn nhìn thử cái này…
Ở chính giữa cái động, trong phần sâu nhất của ao nước mịt mù, sừng sững phần còn lại của một cỗ máy khổng lồ thuộc loại gì đó. Ánh đèn của hai đứa soi lộ ra hàng dãy bánh xa răng cửa khổng lồ màu nâu đỏ. Chúng vẫn còn nối kết với nhau bên trong một cái có vẻ như tàn dư của một cái khung bằng gang đã tả tơi, cao đến nỗi có những chỗ đυ.ng phải thạch nhũ mọc trên trần động. Trông như thể một cái đầu xe lửa đã bị moi bụng một cách không thương tiếc rồi để mặc cho chết đi.
Trong lúc Triệu Phong đứng lặng xem xét cảnh này, Nguyễn Tuấn Tú đứng bên cạnh nói:
- Nó là đồ quỷ gì vậy?
Triệu Phong trả lời:
- Biết chết liền. Nhìn đi! Có cả những mảnh kim loại ở khắp nơi.
Nó đang rọi đèn quanh mép nước, lần theo đó đến chỗ xa nhất mà nó có thể rọi tới trong hang động. Ý nghĩ ban đầu của Triệu Phong là bờ ao vằn vện khoáng vật hay thứ gì đó tương tự, nhưng khi xem xét kĩ hơn nó phát hiện rải rác dọc bờ ao có thêm nhiều cái chốt giống như cái nó đã đυ.ng phải, tất cả đều có đầu tám cạnh, thấp bè bè. Ngoài ra, còn có những trục quay và vô số những mảnh bom bằng gang lởm chởm răng cưa. Màu sét đỏ của những vật này xen lẫn với những vệt đen sậm hơn, mà Triệu Phong dựa theo bề ngoài đoán là vết dầu loang.
Trong lúc tụi nó đứng trong im lặng sửng sốt và nhìn quang kho tàng vô giá vừa được phát hiện này, tụi nó bắt đầu nhận ra âm thanh lao xao mơ hồ.
Khi tụi nó chĩa đèn về hướng có âm thanh đó, Nguyễn Tuấn Tú thì thầm:
- Mày có nghe tiếng đó không?
Triệu Phong đi xa hơn một tí vào trong hang động, cẩn thận bước trên cái nền không bằng phẳng chìm dưới mặt nước.
Nguyễn Tuấn Tú thở hổn hển:
- Cái gì vậy?
- Im!
Triệu Phong dừng bước, và cả hai lắng nghe, dáo dác nhìn quanh.
Một động tác thình lình kèm theo một tiếng bõm khẽ khiến tụi nó giật mình. Tiếp theo là một vật trắng trẻo bóng mượt nhảy ra khỏi mặt nước lăn tăn rồi chạy dọc theo một mảnh kim loại, dừng lại đứng yên trên chóp của một bánh xe răng cưa khổng lồ. Đó là một con chuột bự kếch sù có bộ lông trắng mượt óng ánh và hai vành to to màu hồng tươi. Nó dùng chân trước quẹt mõm và gục gật cái đầu, rồi hỉ mấy cú nho nhỏ vào không trung. Kế đến nó đứng dựng trên hai chân sau, vểnh râu lên rung rung bộ ria trong ánh đèn của tụi nó mà hít hửi không khí.
Triệu Phong bồn chồn nói qua kẽ răng:
- Nhìn coi! Nó không có mắt.
Đúng như vậy, ở chỗ lẽ ra là hai con mắt, chẳng thấy dù một khe hở nhỏ nào giữa đám lông mượt trắng như tuyết. Nguyễn Tuấn Tú rùng mình đáp lại.
- Ừ, ghê quá.
Nó la lên và bước lùi lại. Triệu Phong nói:
- Tiến hóa thích nghi.
- Tao không cần biết đó là cái gì!
Con vật co rúm lại và khum cái đầu về hướng phát ra giọng nói của Nguyễn Tuấn Tú. Rồi trong nháy mắt tiếp theo, nó biến đi, lặn xuống nước và bơi qua bờ bên kia rồi nháo nhào chạy trốn.
Nguyễn Tuấn Tú nói:
- Hay! Chắc là nó đi kêu phe đảng của nó. Chút xíu nữa chỗ này sẽ tràn ngập lũ chúng nó.
Triệu Phong cười:
- Chỉ là một con chuột ấm ớ!
- Nó không phải chuột bình thường, có ai từng nghe đến chuột không mắt?
- Thôi đi, mày làm như là con gái tồ ấy. Chứ mày không nhớ bài hát “Ba Con Chuột” à?
Triệu Phong nói kèm theo nụ cười chế giễu trong lúc hai đứa bắt đầu đi vòng qua bờ ao hình lưỡi liềm, rọi ngẫu nhiên ngọn đèn soi vào những hốc và rãnh trên vách và hướng lên trần động phía trên đầu tụi nó. Nguyễn Tuấn Tú thắc thỏm bước đi giữa đám đá và bầy mảng sắt vụn, thường xuyên ngoảnh lại sau lưng để canh phòng đoàn quân chuột không mắt mà nó tưởng tượng ra. Nó lầu bầu:
- Ối giời ơi, tao ghét trò này lắm.
Khi tụi nó đi tới vùng khuất ở tuốt đầu kia của hang động, Triệu Phong bước nhanh hơn. Nguyễn Tuấn Tú cũng tăng tốc, quyết không để bị bỏ lại phía sau.
- Quao!
Triệu Phong ngừng bước đột ngột khiến Nguyễn Tuấn Tú vấp vào nó.
- Nhìn kìa!
Một cánh cửa nằm trong vách đá.
Ngọn đèn soi của Triệu Phong rọi lên bề mặt sứt sẹo và xám xịt của cánh cửa, có vẻ cổ điển nhưng chắc chắn với những đầu đinh tán to như nửa trái banh chơi gôn viền quanh khung, và ba nắm đấm to tướng nằm dọc một bên cửa. Nó bước tới trước để sờ lên cánh cửa. Nguyễn Tuấn Tú cản:
- Ê, đừng!
Nhưng Triệu Phong chẳng lý gì tới thằng bạn nữa, nó gõ nhè nhẹ lên cánh cửa bằng đầu khớp ngón tay, rồi vuốt bàn tay lên bề mặt cánh cửa bóng, đen và sần sùi, giống như đường cháy. Nó nói:
- Bằng kim loại.
- Thì sao? Mày đừng tính chuyện đi vô trong đó chứ mậy?
Triệu Phong quay lại nhìn thằng bạn, tay vẫn để trên nắm đấm cửa.
- Đây là con đường suy nhất mà ba tao có thể đã đi. Dĩ nhiên tao cũng thí mạng cùi mà theo.
Nói xong nó rướn lên, nắm lấy nắm đấm cao nhất cố sức kéo xuống. Cái nắm đấm không thèm nhúc nhích. Nó thảy cây đèn cho Nguyễn Tuấn Tú, rồi dùng cả hai tay cố ghì nắm đấm xuống một lần nữa bằng tất cả sức nặng của nó. Chẳng có gì xảy ra.
Nguyễn Tuấn Tú đề nghị một cách nhẫn nhịn:
- Thử cách khác đi.
Triệu Phong thử lại, lần này đẩy ngước lên. Lúc đầu nó kêu ken két nho nhỏ, và rồi kỳ lạ hết sức, nó nhẹ nhàng xoay cho đến khi kêu một tiếng cách gọn lỏn và nằm ở vị trí mà Triệu Phong cho là đã mở chốt. Nó lần lượt làm tương tự như vậy với hai nắm đấm kia, rồi đứng lùi ra. Nhận lại cây đèn soi từ tay Nguyễn Tuấn Tú, Triệu Phong đặt một bàn tay lên giữa cánh cửa, sẵn sàng đẩy nó mở ra. Nó nói với Nguyễn Tuấn Tú:
- Tới luôn nhé!
Lần đầu tiên Nguyễn Tuấn Tú không đưa ra phản bác gì cả.
Cánh cửa mở rộng kèm một tiếng kim loại nghiến khe khẽ. Triệu Phong và Nguyễn Tuấn Tú đứng yên một lát, chất adrenalin chạy rần rật trong mạch máu khi tụi nó rọi ngọn đèn vào sâu trong không gian tối tăm. Cả hai đứa đều sẵn sàng quay đầu lại mà vọt ngay lập tức, nhưng khi không nghe không thấy gì cả, tụi nó cẩn thận bước qua ngạch cửa bằng kim loại phía dưới khung cửa, nín thở trong khi tiếng tim đập lùng bùng trong lỗ tai.
Ánh đèn trong tay tụi nó nhảy chập chờn trên cảnh trí bên trong. Tụi nó đang đứng trong một gian phòng gần như hình trụ, dài không hơn mười mét, có những nếp gấp rõ rệt dọc theo chiều dài. Phía trước là một cánh cửa nữa, y chang cánh cửa mà tụi nó vừa bước qua, ngoại trừ việc cánh cửa thứ hai có một tấm thủy tinh nhỏ mờ mờ, gắn trong một cái khung bằng đinh tán, giống như một ô cửa sổ.