- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Khoa Huyễn
- Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết
- Chương 39: Hiểu ra
Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết
Chương 39: Hiểu ra
Trời đã sáng, Triệu Phong rời khỏi bãi cỏ, đi vào làng. Hắn nhanh chóng mua thuốc và thực phẩm tiếp tế, đồng thời không quên ghé tiệm chú Charsi sửa đồ. Không chỉ vậy, hắn còn đặt trước hai thanh kiếm. Loại kiếm Triệu Phong đặt trước không phải loại thường dùng, là loại mới. Vậy nên hắn phải chờ khoảng một ngày mới có.
Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Triệu Phong không đi cày quái, mà đi dạo xung quanh làng Cổ Xưa, giải khuây là chính. Vết thương nào cũng đều khó lành, nhất là những vết thương âm ỉ và dai dẳng. Những vết thương này cần chờ đợi thời gian xóa nhòa, hoặc chờ một luồng ấm áp chữa trị. Triệu Phong nhìn thấu cái thế giới coi trọng lợi ích kia, hắn không cho rằng có ai đó sẽ đến chữa lành vết thương cho hắn, hắn phải tự cứu chữa cho chính mình.
Nhắc cũng kỳ, Triệu Phong đến làng Cổ Xưa trong thế giới Diablo cũng không ít ngày, tối thiểu có hơn 15 ngày, thế những hắn chưa lần nào đi quanh sát kĩ nơi đây. Một phần vì lúc đầu hắn xem nơi này như trò chơi, hắn cảm thấy không cần cảm nhận thế giới làm gì, cày quái, nhặt đồ, đi lêи đỉиɦ phong mới là mục tiêu giải trí chính của hắn. Sau này biết được đây là thế giới thực, song bởi vì cơm áo gạo tiền, Triệu Phong không thể không vùi đầu cày quái để tăng thực lực, cùng nhặt đồ để có thể có tiền chi tiêu.
Hai lần thử luyện gần nhất, Triệu Phong tích lũy được không ít tiền, số tiền dành dụm được dùng để chi tiêu một ngày không là vấn đề gì. Vì thế, lúc này Triệu Phong mới có thể nhàn nhã dạo chơi, không lo lắng sẽ chết đói.
Làng Cổ Xưa rất đông người, ước tính có thể lên đến con số chục nghìn. Triệu Phong không cảm thấy số lượng này có gì lạ, bởi một cái thôn nhỏ ở thế giới Pokemon cũng đã có cả nghìn người. Điều làm Triệu Phong cảm thấy kinh ngạc là đa phần người ở đây đều là dũng sĩ, có người mới, cũng có những tay già đời. Triệu Phong càng kinh ngạc hơn khi biết trẻ con ở đây rất ít, người có gia đình hầu như không gặp.
Lục lọi ký ức một trận, Triệu Phong mới biết đây là tiền tuyến, nơi con người trực diện với quái vật, nơi cách một khoảng thời gian dài lại phải đối mặt với một trận quái vật công thành. Mặc dù ai nấy đều bảo đây là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, nhưng thực chất, nhân loại vẫn còn một vùng đất chưa bị quái vật xâm chiếm. Vùng đất đó được gọi là Hi Vọng.
Hi Vọng là nơi ở của những gia tộc khổng lồ, nơi giữ gìn 80% truyền thừa của nhân loại. Hi Vọng được bao vây bởi một bức tường ma pháp, quái vật gần như không thể tiến vào. Vả lại có 4 phòng tuyến đứng ở phía trước nhất che chở, Hi Vọng rất yên bình. Nơi đây nhân loại có thể sinh sống và phát triển một cách an ổn, không phải lo ngày sợ đêm như những nơi khác.
Triệu Phong cũng như đa số những dũng sĩ khác trong làng Cổ Xưa đều sinh ra ở chính ngôi làng này, hoặc những ngôi làng nhỏ khác ở vùng giữa làng Cổ Xưa và Hi Vọng. Từ lúc sinh ra, sứ mệnh của họ là đứng dậy tiêu diệt quỷ dữ, lặp lại hòa bình cho thế giới. Họ rèn luyện mình qua những cuộc chiến sinh tử, hoặc bỏ mình ở nơi hoang dã, hoặc tiếp tục mạnh lên, đi tới những phòng tuyến phía trước nhất. Đến cuối đời, những dũng sĩ mang niềm tin và sứ mệnh e rằng không thể bước vào chiêm ngưỡng vùng đất Hi Vọng tươi đẹp kia.
Triệu Phong lang thang vô định, bước chân trải dài trong làng. Hắn nhìn ngắm thế gian muôn màu, cảm nhận vẻ đẹp rực rỡ xung quanh, cảm nhận từng con người tràn trề sức sống.
Nơi đây người ta không bàn về thần tượng, không nói về chính trị, không trao đổi về giải trí. Những con người chất phác và mạnh mẽ chỉ xoay quanh một chủ đề chính, đó là quái vật, là quỷ dữ, là vật phẩm. Họ có thể cười nói, có thể ra tay đánh nhau, có thể chửi bới, mắng mỏ, nhưng họ không hề giả tạo, không hề diễn xuất, họ chỉ thể hiện con người thật của mình.
Triệu Phong nhìn thấy có những con người đánh nhau, đánh xong lại nhìn nhau cười. Dù nụ cười bên thua so khóc còn khó coi, nhưng nó lại rất thật, là nụ cười phát ra từ đáy lòng. Triệu Phong nhìn thấy một người mua và một người bán trả giá, chửi nhau ầm ĩ, giao dịch xong lại tiếp tục chửi rủa, rồi ai làm việc nấy như không có gì. Trong lúc trả giá, họ chửi thì chửi, song khi mọi chuyện đã kết thúc, họ chẳng đặt chuyện vừa rồi vào lòng. Với họ, chuyện tranh cãi của hai người quá đỗi bình thường, không cần ghi hận.
Triệu Phong nhìn thấy một cặp yêu nhau. Người nam không hề nói những câu hoa mỹ, người nữ cũng chẳng thực dụng đòi hỏi gì cao. Hai người chuyện trò vui vẻ, nhìn nhau bằng ánh mắt thâm tình, yêu nhau với cả trái tim. Có lẽ với họ, trong cái thế giới tàn khốc này, một ngày được ở bên nhau là một ngày hạnh phúc nhất trên đời. Nếu một mai có người ngã xuống, người kia có thể đau lòng, tan nát trái tim, nhưng người đó chắc chắn không vì vậy mà gục ngã, chắc chắn sẽ tiếp tục chiến đấu vì sứ mệnh cao cả, và vì tình yêu thiêng liêng của mình.
Triệu Phong nhìn thấy ở thế giới khắc nghiệt, nơi không phải ai cũng có thể ăn đủ no, lại không hề có ăn mày hay ăn xin. Từ người lớn đến trẻ em đủ sức lao động, từ thân thể lành lặn đến thân thể không hoàn chỉnh, mọi con người đều tất bật với công việc của mình. Ai đó có thể không đủ sức, không đủ dũng cảm làm những công việc nguy hiểm, nhưng họ vẫn có thể làm những công việc đơn giản, ít tốn sức. Ai đó có thể có thân thể không hoàn chỉnh, nhưng nếu họ không từ bỏ chính mình, ở nơi đây, họ vẫn có thể kiếm được một công việc. Có thể những công việc này không thể để họ ăn no, không thể để họ ăn ngon, nhưng ít nhất, họ sẽ không lo bị chết đói.
Một thế giới nơi người ta có thể chết bất cứ lúc nào, không ngờ lại tràn ngập tình người và nhiệt huyết. Con người nơi đây không sa đọa, mà đang sôi nổi phát triển. Họ nhiệt tình, không ngại khó khăn, không sợ vất vả, ngày ngày đổ mồ hôi, nhưng không tiếng oán than, không tiếng chê trách.
Thế giới này mới thật sự là thế giới Triệu Phong muốn được sinh sống. Có thể hắn sẽ như bao nhiêu con người khác, một ngày nào đó đột ngột chết đi, nhưng hắn biết mình chắc chắn sẽ không hối hận khi được sống ở nơi đây.
Triệu Phong lang thang, đôi khi dừng lại ngắm nhìn, đôi lúc trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng mỉm cười. Bầu trời sao xoa dịu nỗi đau, để hắn mơ màng, tự hỏi, tự suy nghĩ về bản thân. Con người và thế giới Diablo mang lại từng tia ấm, làm cho hắn cảm thấy vui tươi hơn, cho hắn thêm động lực, khiến hắn nhận ra ở đời này hắn vẫn còn mục tiêu phải hoàn thành.
Phải rồi, Triệu Phong hắn còn có mục tiêu của đời mình. Khó khăn và đau khổ có thể nào quật ngã hắn một cách đơn giản như vậy.
Suy nghĩ của Triệu Phong mỗi lúc một rõ ràng, thông suốt. Hắn dần dần hiểu ra, dần dần tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, Triệu Phong cứ lang thang trên đường. Đến một lúc, Triệu Phong không bước đi nữa, dừng chân lại, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời chói sáng kia, đôi mắt sáng tỏ hơn bao giờ hết.
Trong phút chốc, Triệu Phong tỉnh ngộ, hiểu ra chân lý cho riêng mình.
...
Sáng sớm hôm sau, Triệu Phong ghé qua nhà chú Charsi, nhận lấy hai thanh kiếm đã đặt trước. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của chú, Triệu Phong khá áy náy. Hắn không dám làm phiền chú Charsi thêm, chào chú một tiếng, rồi rời đi để chú nghỉ ngơi.
Triệu Phong biết nếu không phải chú Charsi đối tốt với hắn, chú đã không vất vả cả ngày hôm qua để tạo ra hai thanh kiếm như hắn yêu cầu.
Mỗi thanh kiếm trên tay Triệu Phong nặng khoảng 5 kg, được chế tạo từ sắt, dài khoảng 50 centimet, riêng phần chuôi đã dài khoảng mười lăm centimet. Trừ chuôi kiếm, từ phần thân dưới đến mũi kiếm như một hình tam giác, nhìn cực giống một cái dao găm dài bất thường. Có thể nói hai thanh kiếm này là sự kết hợp của một chiếc dao găm và một thanh kiếm thông thường.
Triệu Phong đặt chế tạo hai thanh kiếm này vì mục đích rèn luyện, chuẩn bị cho nhiệm vụ được giao ở thế giới Pokemon. Súng đạn bị quản lý rất chặt ở thế giới Pokemon, Triệu Phong không có ý định nhúng chàm. Ở thế giới Diablo, Triệu Phong quen sử dụng lao và khiên, chủ yếu vẫn là phóng lao. Thế nhưng ở thế giới Pokemon, nơi không có túi không gian, Triệu Phong không thể nào mang theo nhiều lao. Thậm chí, ở thế giới đó, Triệu Phong không thể sử dụng khiên, bởi vì nó cực kỳ bắt mắt, khó có thể che giấu. Thế là hắn lựa chọn một loại vũ khí tương tự như lao, đó là kiếm. Thật ra Triệu Phong từng nghĩ tới đao, song vì đảm bảo độ linh hoạt, lại chủ yếu quen đâm, không quen những đường bổ dọc, bổ ngang toàn lực, hắn từ bỏ việc dùng đao. Một phần nữa là do hai thanh kiếm ngắn hoàn toàn có thể bỏ vào ba lô, có thể được che chắn bởi những lớp quần áo dày ở xung quanh. Trừ khi Triệu Phong đi máy bay, phải chịu kiểm tra đồ đạc, còn không, Triệu Phong không lo lắng mình bị phát hiện mang theo vũ khí.
Tất nhiên việc làm quen với một thanh kiếm, sử dụng thành thạo một thanh kiếm sẽ dễ dàng và ít tốn thời gian hơn với hai thanh kiếm. Tuy nhiên Triệu Phong vốn khá cẩn thận, hắn cảm thấy một thủ một công mới ổn thỏa nhất. Hắn không định mạo hiểm, hay liều chết liều sống, an toàn vẫn luôn là lý do Triệu Phong đặt lên hàng đầu.
Triệu Phong là một người mới bắt đầu tập sử dụng kiếm, lại muốn một thủ một công, do đó hắn không định sử dụng những thanh kiếm thông thường, mà đi theo con đường riêng. Kiếm có hình tam giác không chỉ dễ xuyên thủng đối phương, những đường nghiêng từ thân kiếm đến mũi kiếm còn có thể khiến đòn đánh của đối phương đi chệch hướng khi va chạm. Mặt khác, tạo hình tam giác làm cho phần trên của thanh kiếm nhẹ hơn phần dưới, Triệu Phong chỉ cần một cái cổ tay đủ mạnh và linh hoạt, hai thanh kiếm trên tay hắn có thể biến hóa thất thường, có thể dễ dàng ra chiêu và thu về.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Khoa Huyễn
- Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết
- Chương 39: Hiểu ra