- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Khoa Huyễn
- Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết
- Chương 1: Giấc mơ
Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết
Chương 1: Giấc mơ
- Cái quái gì vậy!
Triệu Phong nằm trên giường, đặt tay trên trán, vừa nghĩ miên man, vừa oán thầm.
Triệu Phong năm nay 15 tuổi, vừa mới lên lớp 10 ở trường Trung học Số 1 của thành phố Thanh Sài. Một ngày trong năm hắn mười tuổi, bố mẹ hắn đột nhiên đi ra ngoài và không bao giờ trở về nữa, từ đó hắn trở thành cô nhi. Cũng may bố mẹ hắn để lại cho hắn một phần gia sản không nhỏ, đủ để hắn tiêu phí cả đời, cho nên đến giờ hắn không phải vất vả gì nhiều. Nói một cách chính xác hơn, hắn có thể ăn chơi cả đời nếu như hắn không vung tiền như rác.
Bố mẹ mất đi để lại cho Triệu Phong một niềm đau khó có thể xóa nhòa. Song với một tâm trí có phần trưởng thành hơn số tuổi, hắn đã vượt qua nỗi đau ấy để tiếp tục cuộc sống, dẫu rằng sau đó có một thời gian dài hắn sống âm u như một xác chết di động.
Ở thành phố Thanh Sài nói riêng, và cả Liên bang nói chung, trẻ em khi bước vào lớp 10, buổi đầu tiên đến trường, chúng sẽ được dạy tổng quát về Bảo bối thần kỳ (Pokemon). Một tháng sau đó, học sinh sẽ quyết định có lựa chọn vào Ban Pokemon hay không. Ban Pokemon không chỉ dạy kiến thức văn hóa như Ban Văn hóa, mà còn dạy về Pokemon: thuộc tính, tính cách, kỹ năng,... của các loài Pokemon.
Quyết định của học sinh tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chúng. Sau khi tốt nghiệp, học sinh Ban Pokemon có thể học tiếp lên Cao học Pokemon, hoặc lựa chọn ngành nghề Chiến đấu. Học sinh ban Văn hóa khi tốt nghiệp chỉ có thể quyết định học nghề hoặc tham gia cảnh sát an ninh – chuyên đảm bảo an ninh trật tự trong Liên bang.
Được bố mẹ hun đúc từ nhỏ, Triệu Phong theo một cách hiển nhiên đã quyết định tương lai của mình đi theo con đường Chiến đấu của bố mẹ. Cho dù bố mẹ hắn đã hi sinh vì Liên bang, nhiệt huyết của họ vẫn còn đang âm ỉ trong trái tim Triệu Phong. Triệu Phong dù biết con đường phía trước không dễ đi, hắn vẫn không có ý định bỏ cuộc giữa chừng. Không may cho hắn, theo thông báo mới nhất từ trường học, trong vòng một tuần, các học sinh xin vào Ban Pokemon nếu không có được một con Pokemon thì sẽ bị gạch tên khỏi Ban Pokemon, chuyển về Ban Văn hóa. Khác với các tiểu thuyết hắn thường đọc, Liên bang chẳng có cung cấp Pokemon đầu tiên miễn phí cho học sinh, mà các học sinh phải tự chuẩn bị. Do đó, thử thách đầu tiên này khiến hắn cảm thấy ông trời đã làm khó hắn, bởi vì giá một con Pokemon cực kỳ đắt đỏ. Giá Pokemon đắt cỡ nào? Một con Pokemon rẻ nhất, Pokemon sâu có tên Caterpie có giá bằng một nửa gia tài hắn đang có. Một con Pokemon sâu khác có tên Weedle có giá bằng hai phần ba gia tài của hắn. Pokemon loại sâu yếu ớt đã có giá kinh khủng ấy, những loại Pokemon khác thì Triệu Phong chỉ có thể đứng nhìn đầy thèm thuồng.
Đó cũng chỉ là giá mua ban đầu, Triệu Phong hiểu điều ấy cho nên hắn mới bực mình. Hắn biết nếu dốc hết tiền mua Pokemon, sau này hắn sẽ không còn tiền nuôi nấng, tiền mua tài nguyên đầu nhập vào Pokemon. Và khi không có tiền cho những đầu nhập tiếp theo ở phía sau, chỉ sợ hắn là nhà huấn luyện yếu nhất Liên bang.
Chơi Pokemon, không có tiền... thật sự không được! Chơi Pokemon, không giàu... thì khó mà chơi nổi!
Triệu Phong lăn lộn qua lại, trằn trọc không nguôi. Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng hắn quyết định bỏ hai phần ba gia sản của bố mẹ, mua một con Weedle. Còn tiền đầu nhập sau này? Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, Triệu Phong hắn cũng không có cách nào tốt hơn. Nghĩ tới đó, hắn thở dài, quyết định ném hết ra sau đầu, bắt đầu ngủ.
Nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng, Triệu Phong cảm thấy mình đang lạc bước ở một vùng không gian đen tối, u ám. Hắn như rô bốt được lập trình sẵn, cứ đi mãi về phía trước, cứ đi mãi về vùng không gian không có điểm cuối. Tẻ nhạt, vô vị, lại hoàn toàn không thoát ra được, Triệu Phong mơ mơ hồ hồ đếm bước: một bước, hai bước,..., một nghìn bước, một nghìn lẻ một bước,..., một nghìn bảy trăm bảy chín bước, một nghìn bảy trăm tám mươi bước. Triệu Phong vừa bước tới bước một nghìn bảy trăm tám mươi, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một tia sáng chói mắt khiến hắn nhắm chặt hai mắt lại. Sau đó hắn chỉ cảm thấy đầu mình xoay như chong chóng, như thể một kẻ say rượu loạng choạng không rõ đông tây nam bắc. Một lúc sau, khi đầu óc hắn tỉnh táo lại, hắn thấy bảy người đứng trước mặt hắn, giữa họ và hắn là một đám lửa trại đang cháy phừng phừng, thỉnh thoảng có tiếng gỗ cháy tách tách vang lên.
Trong lúc hắn còn chưa kịp nhìn kĩ và đánh giá, một âm thanh vang lên trong đầu hắn, đồng thời một dòng chữ đỏ như máu hiện ra trên đống lửa trại trước mặt hắn:
- Mời lựa chọn nhân vật.
- 10.
- 9.
“Trò chơi?” – Triệu Phong tự hỏi – “Cũng tốt.”
- 8.
Triệu Phong nhìn lướt qua bảy người trước đống lửa trại. Bảy người này có chiều cao ngang bằng. Người thứ nhất cả người là giáp, tay phải cầm giáo, tay trái cầm khiên tròn. Người thứ hai đứng chéo chân, đầu không có mũ. Người thứ ba đầu cũng không có mũ, giáp trên vai có một cái sừng nhọn hướng lên. Người thứ tư đầu trọc, để lộ ngực, tay trái cầm một thanh rìu. Người thứ năm khá giống người thứ nhất, chỉ là đầu không có mũ giáp, tay phải người này cầm kiếm, tay trái cầm khiên vuông. Người thứ sáu mặc bộ quần áo vải, tay cầm gậy. Người cuối cùng mặt đồ vải như người thứ sáu, tay không cầm gì như người thứ hai và thứ ba.
- 3.
Triệu Phong vừa nhìn xong thì hắn nghe âm thanh và nhìn thấy chữ nhắc nhở. Hắn cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, quyết định chọn người xem có vẻ an toàn nhất: Mặc giáp cả cơ thể, tay cầm khiên.
- Ta chọn người thứ nhất, người mặc giáp cả cơ thể và tay trái cầm khiên.
Triệu Phong không biết như thế nào là ra quyết định chọn, cho nên hắn vừa lên tiếng, vừa ngẫm nghĩ trong đầu, vừa đưa tay chỉ về người thứ nhất.
Giọng hắn vừa kết thúc, một âm thanh vang lên trong đầu, và một dòng chữ cùng lúc xuất hiện trước mặt hắn.
- Lựa chọn thành công! Bắt đầu xuyên qua!
...
- Triệu Phong!
Trong lúc hoảng hốt, Triệu Phong nghe thấy có người gọi tên hắn. Theo bản năng, Triệu Phong ngẩng đầu, dùng đôi mắt đầy mờ mịt và không hiểu ra sao nhìn về phía người đối diện. Đối diện hắn là một người phụ nữ trung niên có mái tóc dài màu đỏ, trên trán có buộc một sợi dây quấn nhỏ màu đen. Khuôn mặt người phụ nữ này có chút góc cạnh, như thể hiện rằng người này là một người đã trải qua nhiều sương gió trong cuộc đời.
Nhìn khuôn mặt có phần lạ lẫm này, không hiểu ra sao một cái tên xuất hiện trong đầu hắn: Kashya.
Kashya nhìn nhìn Triệu Phong, sau đó cầm một nhóm cây lao và một cái khiên tròn ở trên cái bàn chữ nhật bên phải cô ta lên, rồi đưa tới trước mặt Triệu Phong.
- Đây, cầm lấy. – Kashya nói.
Triệu Phong dùng đôi mắt mờ mịt nhìn Kashya. Kashya nhìn thấy Triệu Phong lơ ngơ đứng đó, cô chuyển cái khiên bên tay trái sang cho tay phải cầm, sau đó bước tới, dùng tay trái nâng tay phải của Triệu Phong lên, bỏ lao và khiên trên tay phải của cô lên tay Triệu Phong.
Xong xuôi, Kashya dùng tay phải vỗ lên vai Triệu Phong, đồng thời nói:
- Được rồi, cậu về nghỉ trước đi.
Như con rối, Triệu Phong nói một tiếng “vâng”, rồi bước lững thững về nhà, với cái khiên và nhóm cây lao trên tay.
Về tới ngôi nhà thấp bé bằng gỗ được phủ cỏ khô lên mái nhà và bốn bức tường, Triệu Phong đặt nhóm cây lao và cái khiên trên tay xuống một góc nhà, rồi bước lên giường, nằm xuống. Khi hắn vừa nằm xuống, một luồng ý nghĩ xa lạ bắt đầu tràn vào não hắn. Hắn trợn to hai mắt, trong đầu bay quanh những mẫu ký ức.
Hắn là Triệu Phong, cha mẹ lần lượt qua đời dưới bàn tay quỷ dữ. Từ nhỏ hắn sống ở ngôi làng Cổ Xưa này, làm đủ nghề tay chân để kiếm sống. Đến khi hắn 14 tuổi, hắn xin vào đội dự bị của làng với mục đích duy nhất là mạnh lên để báo thù cho bố mẹ. 2 năm khắc khổ tập luyện, hôm nay hắn rốt cuộc đạt được ước muốn được bước lên trên con đường Thử Luyện, sắp bắt đầu con đường trả thù của mình. Hôm nay là ngày tốt nghiệp, huấn luyện viên Kashya phát cho các học viên của mình những món vũ khí cơ bản với nghề nghiệp họ đã chọn. Nghề nghiệp của Triệu Phong là Chiến Binh, hắn đã lựa chọn lao và khiên.
“Nghề nghiệp?” – Triệu Phong thầm nghĩ, cảm thấy nó có vẻ giống với thế giới thực hắn đang sống.
Ngay lúc hắn nghĩ tới “nghề nghiệp” thì đột nhiên một cái bảng xuất hiện trước mặt hắn.
“©Triệu Phong:
›Cấp độ: 1
|Điểm kinh nghiệm: 0
|Cấp độ tiếp theo: 5000
›Sức mạnh: 20
|Tấn công vật lý: 1-6
|Tấn công pháp thuật: 1-6
›Nhanh nhẹn: 25
|Đòn chí mạng tấn công vật lý: 95%
|Đòn chí mạng công pháp thuật: 95%
|Sức chống đỡ: 11
›Sức sống: 20
|Thể lực: 84
|Máu: 50
›Năng lượng: 15
|Mana: 15
›Kháng:
|Kháng hỏa: 75
|Kháng băng: 75
|Kháng lôi: 75
|Kháng độc: 75
ͼNghề nghiệp: Chiến Binh
›Điểm kỹ năng: 0
›Chiêu thức lao và giáo: Đâm
›Chiêu thức hỗ trợ và ma thuật: Soi sáng, Cú đánh mạnh.
›Chiêu thức cung và nỏ: Mũi tên ma thuật, mũi tên lửa.”
Triệu Phong nhìn chằm chằm cái bảng trước mặt, không khỏi than nhỏ:
- Đúng là trò chơi.
Triệu Phong quan sát một hồi lâu, sau đó hắn nhìn về phía các chiêu thức. Hắn nhớ tới ban nãy hắn nghĩ tới “nghề nghiệp” thì cái bảng nhân vật xuất hiện, mà bây giờ hắn cần biết về chiêu thức, thế nên hắn thử nghĩ về “chiêu thức đâm” trong đầu.
Đúng như hắn dự đoán, một cái bảng nhỏ xuất hiện trước mặt hắn:
“ͼChiêu thức lao và giáo:
›Lv 1: - Đâm: Sử dụng vũ khí lao hoặc giáo đâm mạnh về phía đối thủ. (Nhập môn: 0 --- Cấp độ đầu tiên: + 10% tấn công, -15% công phá, tiêu tốn 2 mana)
›Lv 7: Điều kiện chưa đủ.”
Với cách tương tự, Triệu Phong cũng quan sát được 2 bảng chiêu thức tiếp theo.
“ͼChiêu thức hỗ trợ và ma thuật:
›Lv 1: -
Soi sáng: Soi sáng những kẻ thù bên cạnh để cho chúng dễ bị bạn và đồng đội tấn công. (Nhập môn: 0 --- Cấp độ đầu tiên: kéo dài 8 giây, -40 sức phòng thủ của kẻ thù, bán kính 13,3 mét tiêu tốn 5 mana)
-
Cú đánh mạnh (Bị động): Cú đánh của bạn có cơ hội tăng gấp đôi sức công phá. (Nhập môn: 0 --- Cấp độ đầu tiên: Xác suất gây ra + 16%)
›Lv 7: Điều kiện chưa đủ.”
“ͼChiêu thức cung và nỏ:
›Lv 1: -
Mũi tên ma thuật: Tạo ra một mũi tên ma thuật hoặc tia sét để làm tăng sức công phá. (Chưa nhập môn: -1)
-
Mũi tên lửa: Dùng ma thuật tạo lửa lên mũi tên. (Chưa nhập môn: -1)
›Lv 7: Điều kiện chưa đủ.”
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Khoa Huyễn
- Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết
- Chương 1: Giấc mơ