Chương 560: Hokage: Ta Tên: Vô Diện!

Đêm đen bao phủ làng Lá!

Đó cũng là thời điểm thích hợp nhất để rời đi.

Nhìn hòa vào đêm đen thân ảnh, biến mất trong tầm mắt, Kurenai âm thầm nắm chặt một phong thư, đồng thời âm thầm thề " Dù có phải đợi bao lâu, em cũng sẽ đợi anh trở về!"

- ----

" Đến rồi sao?"

" Là thời điểm rời đi rồi! Đi thôi! Có muốn hay không một lần nữa nhìn lại làng hình ảnh trước khi đi!"

" Không cần thiết! Nơi này đã không còn thứ ta muốn bảo vệ. Nó không còn là ta "gia" nữa rồi!"

" Cũng phải! Vậy thì lên đường!"

Vụt... vụt...

Hai bóng đen hướng cổng làng vị trí phóng tới. Trên đường không có một ninja cản đường, hai thân ảnh dễ dàng rời đi làng Lá mà không phải nhận bất kỳ sự cản trở nào.

Tất cả là vì Lâm Phàm dùng < Ảo Thuật Công Kích >, làm cho cảnh vệ đội và tuần tra đội không thấy được thứ mà hắn không muốn bọn họ thấy.

...

" Ngươi định trở thành ninja lưu vong sao?"

" Ai nói với ngươi là ta muốn trở thành ninja lưu vong? Mà nếu ngươi muốn nghĩ vậy, thì liền nghĩ vậy đi, dù sao đối với ta thân phận gì cũng được. Coi ta là ninja làng Lá cũng tốt, ninja lưu vong cũng chẳng sao, tất cả đều không quan trọng. Bởi thứ ta muốn chỉ có thực lực!"

Thực lực để có thể tìm được đường trở về...

" Bởi đối với thế giới này, ta là: Vô Diện- Kaonashi!!!"

" Vô diện? Đó là thứ gì?"

" Muốn biết về nó sao? Cũng được, ta sẽ nói cho ngươi! Vì hiện tại ngươi cũng là Vô Diện..."

Nói đồng thời tung cho đối phương một bộ áo choàng đen trùm kín từ đầu đến chân và chỉ để hở ra bộ mặt, cùng với đó là một chiếc mặt nạ để che kín chỗ hở và khuôn mặt đằng sau nó.

Mặt nạ có tạo hình khuôn mặt của một vong hồn, với miệng và hốc mắt đen ngòm, không có răng hay con ngươi. Khuôn mặt trắng bệch, phía trên có hai vệt sơn kéo từ lông mày xuống đến má.

Mặc lên người áo choàng, đeo lên mình chiếc mặt nạ kia, cả hai như hóa thân thành hai con Quỷ Vô Diện, du đãng trong bóng đêm.

" Tại sao ta cũng là vô diện? Không phải ngươi đã là vô diện sao?"

" Trước tiên hãy nghe một chút về nó đi, rồi ngươi sẽ biết lý do..."

Vô Diện hay Quỷ vô diện! Nó là cư dân của một vùng đất bí ẩn.

Vô Diện sống trong sự thờ ơ của tất cả mọi người, bị xa lánh, ghẻ lạnh như một kẻ xấu xí không hình hài, đeo chiếc mặt nạ vong hồn và "tồn tại" nhờ vào lòng tham và sự nham hiểm của con người.

Bề ngoài của nó là một con quỷ không hình hài, tham lam, xảo trá và hung bạo. Nhưng ẩn sâu bên trong nó lại là một "tâm hồn trong sạch". Những thứ xấu xa kia đều là thứ mà nó hấp thu được từ lòng tham và sự nham hiểm của con người.

Nó "tồn tại" nhờ lòng tham và sự nham hiểm của con người là thế, nhưng lại chỉ thật sự sống bằng tình thương và sự chân thành của những tấm lòng lương thiện...

Dù mang hình hài u buồn, nhưng nó lại là hình tượng đánh thức niềm vui của mỗi người.

" Ý của hắn là dù có sống trong quá khứ u buồn và đáng ghê tởm cùng với những người xung quanh đó, nhưng vẫn muốn mang lại niềm vui cho mọi người sao?"

Nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, nghĩ đến mục tiêu mà mình đã từng phấn đấu và cố gắng nhưng không đạt được, lại nghĩ đến Vô Diện cố sự, người bên cạnh Lâm Phàm sâu trong nội tâm bị xúc động bởi thứ gọi là " đồng bệnh tương liên" mà làm ra quyết định.

" Đúng như hắn nói... Từ hôm nay trở đi. Ta là: Vô Diện!"

Nếu Lâm Phàm đọc được suy nghĩ của đối phương, hắn sẽ hô to không phải như thế và tiến hành uốn nắn " Ta chỉ muốn nói ta giống vô diện ở điểm, cả hai đều không phải là người của thế giới này!!!"

" Như vậy hiện tại chúng ta phải làm gì?"

" Để tránh cho thế giới bị phá hoại- Để bảo vệ nền hòa bình thế giới- Chúng ta đại diện cho những nhân vật phản diện - Đầy khả ái và ngây ngất lòng người!!"

" Thứ quỷ gì?"

" Cầm nhầm kịch bản... chờ chút!"

Đã sớm suy nghĩ mục tiêu rõ ràng, Lâm Phàm nói với kẻ đặt câu hỏi.

" Chúng ta đương nhiên là đi tìm kiếm cơ hội tăng lên thực lực để thực hiện mộng tưởng của mình rồi!"

" Thực lực có rất nhiều loại, có thực lực của cá nhân, có thực lực của tiểu đội, của tổ chức, của làng, của quốc gia... Việc chúng ta muốn làm có thể cần thực lực của nhiều người mới có thể hoàn thành. Cho nên trước tiên phải bổ sung trợ thủ đã."

Tính toán thời gian! Itachi mới đi được vài tuần, hẳn là vừa mới gia nhập Akatsuki tổ chức và chắc hẳn sẽ cùng sư huynh Orochimaru đυ.ng mặt.

Orochimaru sẽ bị kí©h thí©ɧ và rời đi Akatsuki tổ chức. Tổ chức này lúc đó sẽ lâm vào cảnh thiếu người và đi tìm thêm thành viên.

Nếu Lâm Phàm nhớ không nhầm thì đó sẽ là Deidara, vì người được phái đi tìm tên này, thuyết phục hắn gia nhập tổ chức, có Itachi ở trong đó.

" Cựu ninja của làng Đá (Iwagakure), học trò cũ của Tsuchikage đệ tam. Hơn nữa còn là thành viên trẻ nhất trong Akatsuki. Như vậy trẻ hơn cả Itachi, vậy hắn cùng lắm cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi! Còn trẻ như vậy đã có thực lực như vậy, đáng giá trở thành Vô Diện!"

" Đi! Chúng ta trước tiên đến làng Đá đón một tên thú vị."

- ----

" CÁI GÌ! Mau... mau phái ra tốc độ hình ninja, đuổi theo đem tiểu tử kia bắt trở về."

" Không kịp rồi đại nhân, Lâm Phàm hắn đã đi được ba ngày rồi!" Kurenai như phạm lỗi tiểu hài tử, cúi đầu nhỏ giọng nói.

" Ba... ba ngày! Chuyện quan trọng như vậy, mà tại sao giờ ngươi mới đến và nói cho ta biết hả Kurenai?" Đệ tam giận đến nỗi chòm râu dê đều đang run rẩy.

Mất một hồi để bình tĩnh, đệ tam chống tay lên bàn hỏi Kurenai.

" Hắn có nói là đi đâu? Đi làm chuyện gì? Và bao giờ trở lại không?"

Trong thư Lâm Phàm đều đã nói rõ hắn không quan tâm việc làng coi hắn là ninja lưu vong hay không, cho nên đệ tam đau đầu vì thật khó đem hắn thế nào.

Người ta sợ nhất cũng là loại này làm việc không sợ quy tắc cùng hậu quả người.

" Hắn không có nói, nhưng hắn nói... hắn nói..." Nghĩ đến những lời Lâm Phàm trước khi đi nói với mình, Kurenai có chút ấp úng, đỏ mặt.

" Nói gì?" Đệ tam ép hỏi.

" Hắn nói nếu như ta xảy ra chuyện gì, nghe tin, xa đâu hắn cũng chạy về... Đồng thời sẽ cố gắng hoàn thành việc muốn làm trong thời gian sớm nhất rồi về xem ta..."

Nghe những lời này, đệ tam rất muốn nói với Kurenai " vậy ngươi mau xảy ra chuyện để cho hắn trở về". Nhưng tố chất của một vị Hokage không cho phép hắn nói thế.

Hơn nữa tiểu tử kia có thể dễ dàng trốn một lần, liền có thể dễ dàng trốn đi lần thứ hai, dùng cách này gọi hắn về là không cần thiết.

Thời dài một hơi, đệ tam rất nhanh làm ra quyết định.

" Để người soạn một phần văn bản mật, nói rõ Lâm Phàm được đích thân ta phái ra ngoài làm nhiệm vụ đặc biệt một thời gian dài, tránh cho hữu tâm nhân dòm ngó, rồi xảy ra chuyện không hay..."

- ----

Ở một nơi nào đó, trong một căn mật thất ẩn sâu dưới lòng đất!

Nơi này chứa đầy những dụng cụ thí nghiệm phức tạp, những bình hóa chất ngâm những thứ kỳ quái dùng để nghiên cứu thứ gì đó mà thường nhân không biết được.

Một thân ảnh đang ngồi, cầm trong tay một phần tình báo, cực kỳ hứng thú nhìn xem, sau đó cười khặc khặc quái dị.

" Khặc khặc... Nếu không phải Danzo lão già này cung cấp phần này tình báo, ta đều không biết được người sư đệ này của ta cũng là một thiên tài..."

Từ cái ngày đệ tam đem thân phận của Lâm Phàm công bố trước mặt mọi người, nhờ tai mắt của mình cài trong làng lá, Orochimaru đã sớm biết mình có người sư đệ này.

Nhưng mới vừa rồi, Danzo vậy mà truyền đến một phần thông tin về Lâm Phàm, trong đó có viết việc hắn đánh bại toàn bộ ANBU thành viên thành tựu, cùng một vài điểm thiên tài của Lâm Phàm.

Ở trong đầu Orochimaru đã quá rõ ràng mục đích việc làm này của Danzo, là muốn mượn tay hắn, trừ khử người sư đệ này.

Có điều Danzo trọn sai thời điểm, bởi hiện tại hấp dẫn toàn bộ chú ý lực của Orochimaru, chỉ có Itachi bộ này hoàn mỹ thân thể.

" Itachi! Ta không chủ động tìm ngươi phiền phức, ngươi lại tự động đưa tới cửa. Vậy thì đừng trách ta đem thân thể của ngươi thu lấy.. khà khà..."

...

" Đây chính là làng đá chân thực bộ dạng sao? Quả thật là rất cằn cỗi, một nơi đúng với câu "chó ăn đá, gà ăn sỏi", bảo sao các làng khác đều ao ước konoha mảnh đất màu mỡ này."

Nhìn trong tầm mắt toàn đá và núi đá quang cảnh, Lâm Phàm phát ra cảm thán.

" Cũng không có như ngươi nghĩ tiêu cực như vậy, con người nơi đây sớm đã học được cách sinh tồn và quen thuộc với nơi đây hoàn cảnh."

" Đúng vậy! Cho nên nói, chiến tranh xảy ra chỉ là vì họ không cảm thấy đủ với những gì đang có. Chung quy lại vẫn chỉ là do lòng tham của con người mà thôi!"

Cảm thán thì cảm thán, nhưng tốc độ không hề giảm. Bởi Lâm Phàm không muốn vì chậm trễ mà bỏ lỡ mất cơ hội, người bị Itachi đến trước và cướp đi mất.

Trước tìm nơi có người, hỏi một chút tình báo về nơi này rồi nói tiếp!!