Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pizza Chiều Mưa

Chương 3

« Chương Trước
Sau đó tôi có điện thoại từ biên tập viên. Anh ấy yêu cầu tôi khai thác lễ hội âm nhạc sáng nay ở khía cạnh phản ứng của khán giả đối với một số ban nhạc mới, viết thêm một bài nữa, không tường thuật đơn thuần. Vẫn mưa, Tôi nói bạn ấy cứ ngồi chơi, đợi trời ráo hẵng về. Bạn ấy thấy quyển sách fantasy tôi để mở úp trên kệ, bảo cũng đangđến phần ba, nên mượn để tiếp tục đọc. Tôi ngồi làm việc ngay đối diện. Khoảng một giờ sau ngẩng mắt khỏi máy tính, thấy bạn ấy đã ngủ rồi. Mới năm giờ chiều, nhưng cơn mưa tạo cảm giác tối muộn. Bạn ấy ngả vào lưng ghế, khuôn mặt hơi ngẩng lên. Mắt nhắm lại yên tĩnh, còn chóp mũi vươn cao kiêu hãnh, ngộ nghĩnh. Luồng ánh sáng tràn vào từ ô kính cửa sổ đóng chặt, yếu ớt nhưng trong suốt, tán nhẹ ra không gian và phủ một lớp mỏng trên người ngủ quên. Hình ảnh đó khiến tôi nhớ đến tấm chăn. Phòng kín nhưng vẫn hơi lạnh, nhiệt độ chỉ khoảng hai mươi. Tôi vào phòng lấy chiếc chăn mỏng, đến gần, dang rộng rồi cẩn thận thả nhẹ lên người bạn ấy. Hành động đó khiến tôi đứng vào một tư thế đầy bối rối, người hơi cúi xuống và guơng mặt gần sát gương mặt kia. Cơ thể bỗng nhiên đóng băng, đầu óc cũng không suy nghĩ được gì nữa cả. Chỉ đứng im nhìn đôi môi đỏ, trong suốt. Tôi bất động như thế nửa phút. Rồi cuối xuống thêm một chút nữa. Gần đến nỗi chạm vào hơi thở bạn ấy. Làn hơi ấm sực. Giật mình, tôi lùi lại, quay đi.

May mà chưa có gì xảy ra. May mà bạn ấy vẫn ngủ im, đến khi chuông điện thoại công việc đổ một lần nữa. Buối chiều pizza kì lạ kết thúc. Mưa đã tạnh. Bạn ấy tỉnh dậy, nói với tôi mấy câu nữa vẩn vơ về thời tiết, rồi tạm biệt, ra về. Tôi lao ra mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nói vọng xuống đường, “Đừng buồn nữa nhé!” Đôi mắt ngước lên, những ngón tay nhỏ vẫy vẫy về phía tôi, thật vui. Nhưng không ai nói hẹn gặp lại, không hiểu vì sao.

Cuối tháng, hóa đơn điện thoại được gửi đến trong một phong thư như thường lệ, có in tất cả các số thuê bao đã gọi. Cầm trên tay tần ngần một lúc, tôi đưa cho ba, không mở ra.

Tôi không nghĩ đã một năm rồi. Công việc cuốn tôi rơi trở vào vòng quay tin tức, sự kiện, mỗi ngày gặp gỡ vô số những con người mới mẻ đầy chuyện kể. Kí ức về buổi chiều hôm ấy như một trang sổ đã khép, hàng trăm trang mới viết tiếp liền kề. Để rồi hôm nay mở ra trở lại vẫn in nguyên đậm nét từng chi tiết nhỏ. Bạn ấy lại ngồi vào chiếc ghế đối diện tôi một lần nữa, nhưng đổi khác nhiều. Béo hơn một chút, chắc do fastfood, haha, hoặc đã thích nghi được với thời tiết và lối sống ở đây. Đôi mắt sáng hơn. Mái tóc nhuộm màu hạt dẻ tươi tắn. Gặp lại một người bạn kì lạ và thấy họ có vẻ vui hơn, cảm giác khấp khởi như ngồi nhìn bầu trời sáng dần sau cơn mưa. Cùng với thời gian, ai cũng trở nên mạnh mẽ, cư xử với cuộc đời lạc quan hơn. Hoặc quen nhờn đến nỗi quên mất sự cô độc vẫn tồn tại.

Chúng tôi bắt đầu công việc ngay. Cuộc phỏng vấn diễn ra dễ dàng vì sự quen biết từ trước. Các câu hỏi đặt ra lần lượt, về quá trình thực hiện bộ ảnh, kỉ niệm đáng nhớ, các thông tin mở rộng về hướng đi, dự định sắp tới. Kết thúc nhanh chóng sau nửa giờ. Uống cạn cốc nước lọc nhỏ, Minh Duy rủ tôi ghé qua xưởng kiểm tra màu ảnh trên bản in proof tập san tập hợp các tác phẩm đoạt giải.

Khi chào tạm biệt, tôi nói với bạn ấy, “Tôi được sắp xếp đưa tin ở Lễ trao giải sắp tới.”

“Không dìm hàng nha, haha. Phải chọn hình nào tôi thật đẹp để đăng đấy!”

“Ừ. Tôi sẽ dặn lại người tôi nhờ làm thay hôm đó.”

“Cậu bận sao?”

“Chưa. Nếu được mời thì tôi mới bận”, dù hồi hộp, tôi vẫn buồn cười nhìn khuôn mặt bạn ấy ngẩn ra “Tôi không muốn ở đó với tư cách phóng viên.”.

“Rồi sau đó sẽ đi ăn pizza nhỉ?”

“Ở cái tiệm gần nhà tôi đi, sau này tôi gọi đúng số rồi. Ngon lắm.”

“Ừ. Rồi sẽ lại cách tôi hai cen-ti-mét?”

“Hả?!”. Thôi xong.

“Tim đập ồn ào vậy sao tôi ngủ được.” Bạn ấy nói rồi ấn nhanh vào tay tôi mảnh giấy nhỏ đã cất sẵn trong tay từ lúc nào, nổ máy xe chạy xe đi ngay. Tấm vé mời đặc biệt, ở hàng ghế đầu, mỗi người đoạt giải chỉ được phát một vé. Tôi nắm chặt nó trong tay. Nhìn bạn ấy xa dần, cho đến khi chỉ còn là một chấm sáng nhỏ, hòa lẫn giữa vô vàn chấm sáng trôi lặng lẽ trong đêm thành phố, biến mất một lần nữa.

Nhưng lần này chúng tôi đã có một cuộc hẹn rồi.

[Xong]
« Chương Trước