- 🏠 Home
- Teen
- Đoản Văn
- Pizza Chiều Mưa
- Chương 2
Pizza Chiều Mưa
Chương 2
“Tôi không bán pizza. Nhưng cậu gọi tôi để mua pizza.”Tôi ngớ người, “Vậy là tôi nhầm số sao. Nhưng”
Bạn ấy cắt lời tôi, nói rành mạch, “Chúng ta hãy cùng ăn cái pizza này, được không? Vegetariana đúng theo ý cậu. Nhưng nó cỡ vừa, dành cho hai người. Tôi mời.”
Một cơn gió chạy ngang, thổi lật chiếc mũ trùm đầu ra sau. Mưa vẫn không ngừng tạt vào hiên. Vẫn ngỡ ngàng, chưa hiểu gì cả, nhưng tôi giục bạn ấy cởϊ áσ mưa và vào trong, vì mi mắt và đôi môi ướt lạnh đang run lên. “Để tôi lấy cho cậu một cái khăn”. Và rót thêm hai cốc nước ấm nữa, để xuống bàn cạnh hộp pizza.
Bạn ấy ngồi nhún sâu trong đệm sofa mềm. Phải rồi, không ai mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt như một bông tulip với dải băng ten trắng viền quanh cổ tuyệt đẹp thế này để chạy xe ngoài đường đi giao pizza cả. Ngồi đối diện nhìn bạn ấy lau mái tóc đổ ngang vai đang nhỏ nước, tôi e dè đặt câu hỏi, “Lúc tôi gọi điện bạn đang ở đâu?”.
“Từ quận bên cạnh”. Bạn ấy trả lại tôi chiếc khăn thấm ướt, vừa nói vừa mở hộp giấy, “Tôi chạy sắp tới, mới mua pizza ở một chi nhánh gần đây. Nó còn nóng. Chúng ta nên ăn ngay”. Nắp hộp bật mở, từ chiếc bánh tròn tỏa ra làn khói thơm lừng mùi bột, củ quả và gia vị nướng chín.
Dạ dày lại cồn cào, nhưng tôi không thể không thắc mắc tiếp tục, “Nhưng chiếc bánh này là sao?”
“Hôm nay là một ngày đặc biệt với tôi. Tôi muốn chia sẻ nó với ai đó.”
Ngày gì? Và sao lại chia sẻ với tôi, một người xa lạ? Bao nhiêu thắc mắc kéo đến. Nhưng giọng nói và đôi mắt bạn ấy dường như cũng thấm nước. Tôi biết rằng chưa phải lúc thích hợp đặt thêm những câu hỏi. “Thôi được rồi. Hãy ăn một ít trước đã. Thực sự tôi đang đói ghê lắm”.
Bạn ấy gật đầu “Tôi cũng vậy”. Đôi môi đã ấm hơn, gần như đỏ thắm trọng một nụ cười.
Chiếc bánh được cắt sẵn sáu phần. Chúng tôi mỗi người lấy một miếng, cùng ăn trong tiếng động và giọng l*иg tiếng buồn cười của một bộ phim hoạt hình khác. Tôi vốn dĩ chưa từng ưa thích thức ăn nhanh. Những thứ đẫy đà thịt trứng và dầu mỡ, đánh trúng điểm yếu sinh lí cơ thể vốn dễ mủi lòng trước chất béo và đạm động vật. Hẳn hầu hết mọi người đều biết về hàm lượng lớn cholesterol xấu trong một phần ăn nhỏ, hay vẻ tươi ngon của thức ăn nhanh đều nhờ cậy chất bảo quản và hương liệu công nghiệp. Nhưng có một sự thật khác đơn giản hơn, cho biết rằng không thứ gì khỏa lấp sự mệt mỏi, trạng thái thiếu năng lượng vì công việc vây kín, thậm chí là nỗi chán nản cô đơn đầy rẫy thành phố nhanh chóng bằng các chuỗi cửa hàng ăn uống luôn được thiết kế với rất nhiều màu đỏ đầy dụng ý ấy. Như lúc này, vị ngon và mùi thơm trôi vào người, lập túc lan tỏa sự nồng ấm đến từng tế bào. Miếng bánh nằm gọn trong bụng, khỏe khoắn, hài lòng.
Đợi bạn ấy uống xong một ngụm nước, tôi gợi lại câu chuyện, “Bây giờ thì cậu kể cho tớ nghe được không. Ngày hôm nay có gì đặc biệt?”.
Bạn ấy im lặng lấy điện thoại từ trong túi, chạm mở thứ gì đó rồi quay lại cho tôi xem. Một bức ảnh chồng phim. Lớp thứ nhất ghi lại dáng nằm co ro của một người trên giường, nhưng xoay nguọc 180°. Lớp thứ hai là mặt biển. Hai lớp nhập vào nhau làm một, dựng nên cảnh tượng một người sắp rơi xuống đại dương xanh thẫm.
“Hạng mục self-portrait. Một cuộc thi ảnh film mở rộng, tôi gửi bốn năm rồi mới được giải lần đầu. Vừa trao giải trưa nay.” Tôi nhìn kĩ vào nhân vật trong ảnh, không rõ ràng nhưng thấy được mái tóc và dáng người, đúng là bạn ấy. Một bức ảnh quá cô đơn. “Lúc cậu gọi điện, tôi đang ngồi một góc, nhìn mọi người chúc mừng nhau. Tôi nhận ra mình có thể làm mọi thứ một mình, cố gắng một mình, không sao cả. Nhưng khi thành công đến mà không có ai bên cạnh để chứng kiến và chia sẻ, lúc đó buồn ghê lắm!”.
Sau đó là cuộc gọi của tôi, nhầm lẫn nhưng đúng lúc. Tôi hiểu điều đó, một cảm giác rất đại chúng. Một nguời thân thiết hoặc xa lạ hoàn toàn dễ dàng đem lại sự cởi mở và ít phiền toái hơn so với những quen biết hời hợt không đủ sâu.
Cầm ly nước lên, tôi nói với cảm xúc hồ hởi nhất có thể, “Chạm cốc nhé.” Bạn ấy dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười cầm ly lên như tôi. Tiếng thủy tinh chạm nhau leng keng, “Chúc mừng cậu.”.
Chúng tôi tiếp tục ăn hết chiếc bánh đang nguội dần. Bạn ấy còn nói thêm một chút nữa, về cuộc sống một mình, xa nhà hai giờ bay. m giọng và khẩu vị vùng miền chưa kịp quen. “Suốt ngày phải cầu cứu fastfood nên mới rành bản đồ pizza như thế.”. Chúng tôi cùng bật cười. Bạn ấy có nhiều máy ảnh, nhưng thích nhất chiếc Olympus Pen-F. Ngoài giờ học luôn tự cô lập mình để tạo dựng bầu không khí sáng tác, nên cũng ít bạn bè. Mọi thứ vẫn tốt đẹp, trừ một vài thời khắc điên rồ như ngày hôm nay.
- 🏠 Home
- Teen
- Đoản Văn
- Pizza Chiều Mưa
- Chương 2