- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Pinocchio Thân Mến
- Chương 17: Có cho hôn không
Pinocchio Thân Mến
Chương 17: Có cho hôn không
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Dật lao vào cuộc sống xã hội hoàn toàn mới với tinh thần đầy phấn chấn.
Ngày đầu tiên đi làm Kiều Dật không bị phân công quá nhiều việc, chủ yếu là dẫn dắt anh làm quen với vị trí, một ngày chớp mắt đã trôi qua, hữu kinh vô hiểm*. Kiều Dật làm việc siêng năng chăm chỉ đó là sự thật, anh đã có kinh nghiệm làm việc được vài năm, cũng hiểu ngoại trừ làm việc thì còn phải xây dựng quan hệ tốt với những người đồng nghiệp khác, khuôn mặt phải luôn tươi cười chào hỏi mọi người, dù sao cũng không thể sai đi đâu được.
*Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Bận bịu một ngày, Kiều Dật tan làm về nhà, ngón tay kéo cà vạt nới lỏng nó ra, đi được nửa đường thì gỡ nó xuống luôn, vẻ mặt mệt mỏi tra chìa khóa vào ổ, bàn tay tùy tiện đẩy vào trong...... cả người anh lập tức nhảy dựng.
Kiều Dật còn tưởng bản thân đi nhầm nhà.
Căn nhà anh thuê vừa bước vào cửa sẽ nhìn thấy phòng bếp đầu tiên, buổi sáng trước khi anh đi làm phòng bếp còn rất lộn xộn và tối tăm, thế mà bây giờ nó lại rực rỡ hẳn lên.
Kiều Dật cúi đầu nhìn, mỗi khe hở giữa tấm gạch men sứ đều sạch sẽ, một chút bụi dơ cũng không có.
Kiều Dật sững sờ, anh cởi giày ra đặt lên giá giày rồi mới vào nhà.
Rất sạch sẽ.
Tựa như bừng sáng lên vậy.
Anh còn ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Hệt như một ngôi nhà nhỏ.
Kiều Dật nghe thấy tiếng nước chảy.
Bùi Minh Phong bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên người mặc áo ba lỗ màu đen và chiếc quần thun đen tôn lên dáng người cường tráng của hắn, trên áo còn có vài chỗ bị thấm ướt.
Kiều Dật trông như không thể tin được, hỏi hắn: "Em quét hả?"
Bùi Minh Phong nói: "Không phải em thì còn ai?"
Kiều Dật lại nhìn hai món ăn trên bàn: "Đồ ăn này em nấu hả? Em biết nấu cơm?"
Bùi Minh Phong: "Em tìm công thức nấu ăn trên mạng không phải là được rồi sao?"
Kiều Dật cảm thấy rất thần kỳ, giờ phút này anh vô cùng thụ sủng nhược kinh, ban đầu anh chỉ mong Bùi Minh Phong có thể ngoan ngoãn ở nhà không chạy bậy là được, đánh chết cũng không ngờ Bùi Minh Phong lại có thể dọn dẹp sạch sẽ như thế này đâu!
Bùi Minh Phong nói: "Người bên môi giới có tới rồi. Anh để lại cho em hai trăm tệ, em dùng cũng sắp hết rồi, mua nồi chảo, chén bát, thau chậu, dầu muối, tương, giấm, còn có một túi gạo và một ít nguyên liệu nấu ăn nhưng em nấu hết rồi, ngày mai em sẽ mua thêm. Hoá đơn với giấy tờ em để trên bàn, anh xem thử đi, em không có tiêu tiền bậy đâu. Còn quét dọn phòng sạch sẽ nữa."
Kiều Dật xem hóa đơn trong sự nghi ngờ, những thứ Bùi Minh Phong mua quả thật rất thực dụng. Anh hoàn toàn không trông mong Bùi Minh Phong có thể làm những chuyện này, dù gì hắn cũng xuất thân là con nhà giàu..... Anh nghĩ Bùi Minh Phong không hề biết giá cả, sẽ mù mờ mua đồ lung tung, đồ ăn trong nhà Bùi Minh Phong đều là hàng cao cấp, một cái chén một cái đĩa cũng đã mấy ngàn tệ. Anh còn sợ Bùi Minh Phong càng giúp sẽ càng thêm phiền nữa cơ, không ngờ Bùi Minh Phong lại có năng lực như thế này!
Trong lòng Kiều Dật âm thầm kinh ngạc, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đầy trông mong của Bùi Minh Phong đang nhìn mình, gương mặt hiện rõ vẻ chờ đợi khen ngợi.
Bùi Minh Phong hỏi: "Em không có mua đồ mắc đúng không?"
Kiều Dật nói: "Không có..... Tiểu Phong, em thật sự đã giúp anh một việc lớn rồi. Quét dọn cũng quét rất sạch nữa."
Bùi Minh Phong trông như rất ngại ngùng mắc cỡ, hắn nói: "Em nghĩ, anh đi làm cả ngày mệt mỏi rồi, em vẫn nên chia sẻ chút việc với anh."
Kiều Dật thật sự rất cảm động, trước đây khi anh ở chung với Thôi Tiểu Vân toàn là anh hầu hạ cô ta, từ việc nhà tới nấu cơm đều là anh làm hết. Anh chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác có người chăm sóc đối xử dịu dàng cẩn thận như thế này.
Hơn nữa thức ăn trên bàn đều là món Kiều Dật thích, anh ngồi xuống ăn cơm, không biết là do mình đói bụng hay do thế nào, anh cảm thấy độ mặn rất vừa miệng, cơm cũng được nấu từ gạo tẻ hạt dài có kết cấu bông và tơi, anh ăn vào cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Kiều Dật không chút do dự khen ngợi: "Tiểu Phong, lúc trước không biết em biết nấu cơm nha? Nấu ngon lắm á!"
Bùi Minh gắp cho anh một miếng thịt: "Vậy sao? Ngon thì ăn nhiều một chút, Em cũng không biết bản thân mình biết làm cơm hay không nữa? Chỉ là tải một cái app nấu ăn về, sau đó tìm đại công thức nấu của một vài món phổ thông rồi làm theo thôi."
Lần đầu tiên làm mà đã ngon thế này rồi sao? Kiều Dật tấm tắc khen ngợi, anh cũng không tin lúc trước Bùi Minh Phong ở nhà đã từng xuống bếp nấu ăn đâu, học bá không hổ là học bá, ngay cả học nấu ăn cũng lợi hại hơn người khác.
Nếu Bùi Minh Phong đã nấu cơm vậy thì Kiều Dật sẽ chủ động đi rửa chén, nhưng giữa chừng lại bị Bùi Minh Phong ngăn lại: "Để em rửa cho."
Kiều Dật nói: "Em đã phụ trách nấu cơm rồi, để cho công bằng thì anh phải rửa chén chứ."
Bùi Minh Phong lại không cho: "Công bằng với không công bằng cái gì? Anh đi nghỉ ngơi đi."
Kiều Dật còn muốn giành tiếp thì điện thoại lại reo lên, là cuộc gọi của mẹ anh.
Kiều Dật nhận điện thoại, Bùi Minh Phong nhanh chóng dọn dẹp chén đũa trước mặt anh rồi đem đi rửa.
"Alo, chừng nào thì con về?" Mẹ anh vào thẳng vấn đề.
Kiều Dật dè dặt nói: "Mẹ ơi, con tìm được công việc mới rồi........"
Mẹ anh thế mà không tức giận chửi mắng như tưởng tượng, chỉ lạnh lùng hừ cười một tiếng: "Hừ, quả nhiên lớn rồi thì không nghe mẹ nữa. Mẹ biết chút tâm tư này của con còn chưa chết mà, sao con không xem lại sức lực của bản thân thế nào đi."
Kiều Dật nói: "Lần này con đi làm cho một công ty lớn, tiền lương không tệ đâu, tương lai có triển vọng rất tốt, sau này chuyển sang chính thức thì tiền lương tính cả thuế cũng phải hơn con số vạn đó."
Mẹ anh nói: "Lợi hại vậy sao? Trả tiền thuê nhà, chi tiêu các thứ xong thì còn lại bao nhiêu? Hơn nữa còn có thể bị đuổi việc bất cứ lúc nào, giống hệt như cuộc sống lúc trước của con chứ đâu, con mà có số đó thì đã được hưởng từ lâu rồi, mẹ đã nói rồi, không thì về quê thi công chức đi, ít nhất còn được an ổn, có công ăn việc làm đàng hoàng. Phụ nữ độc thân làm giáo viên công chức cũng khá nhiều, gương mặt con cũng không tệ, đến lúc đó đi làm quen, nói không chừng còn có thể thành đôi, chứ nếu cứ tiếp tục ở lại trên đó, coi chừng lại còn gặp thêm đứa lừa đảo nào nữa đấy........"
Kiều Dật chán nản nói: "Mẹ, mẹ đừng nhắc lại mấy chuyện cũ đó nữa mà. Hơn nữa con đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ con chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp của mình......"
Kiều Dật thoáng liếc nhìn Bùi Minh Phong đang rửa chén: "Con không tìm bạn gái nữa, mẹ hài lòng chưa?"
Hiển nhiên mẹ anh không vui, bà nói: "Mẹ có cái gì hài lòng với không hài lòng chứ, con đừng có biến mình thành trai ế, tới lúc đó không ai thèm luôn đâu? Báo chí nói đàn ông trên cả nước mình đang tăng lên mấy ngàn vạn rồi kia kìa."
Kiều Dật bị mẹ mắng riết thành quen, lợn chết không sợ nước sôi, nghe vào tai phải lọt qua tai trái, ậm ừ đáp: "Ừm ừm"
Hai mẹ con trò chuyện hơn nửa ngày, Bùi Minh Phong đã sắp rửa chén xong.
Mẹ anh thấy mắng anh thế nào anh cũng không nghe, cảm thấy mình phí lời nên bất lực thở dài, giọng điệu cũng mềm mỏng đi không ít: "Vậy con ở một mình trên đó đi, mọi chuyện cẩn thận chút, vấp ngã một lần rồi, sau này kết bạn với người ngoài thì nhớ để ý chút biết chưa? Đừng có dẫn sói vào nhà...."
Kiều Dật liên tục vâng dạ: "Con biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, bái bai mẹ nha."
Kiều Dật cúp điện thoại.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi lâu, Bùi Minh Phong đã rửa chén xong, ngay cả ga giường cũng đã trải xong xuôi, hắn còn hỏi anh: "Em nấu nước ấm rồi, anh muốn ngâm chân không?"
Kiều Dật: "Muốn!"
Trời đất cơi, đây là cuộc sống thần tiên gì vậy!"
Thậm chí Bùi Minh Phong còn tự tay bưng nước cho anh ngâm chân nữa!!!
Chuyện này có chút khiến Kiều Dật không được tự nhiên, Kiều Dật gọi hắn: "Tiểu Phong lại đây đi, chúng ta cùng nhau ngâm chân."
Chậu rửa chân hơi nhỏ, hai đôi bàn chân to của đàn ông cùng chen chúc trong đó.
Kiều Dật cười ha ha giẫm lên mu bàn chân của Bùi Minh Phong: "Bàn chân của em còn lớn hơn hồi trước nữa nè."
Bùi Minh Phong không trả lời, Kiều Dật ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Bùi Minh Phong đang ngây ngốc quan sát mình: "......Em nhìn gì vậy?"
Bùi Minh Phong nói: "Trong mấy ngày nay đây là lần đầu tiên em thấy anh cười như vậy. Anh ơi, anh thật xinh đẹp."
Gương mặt Kiều Dật từ từ đỏ lên, vô cùng xấu hổ nói: "Cười như nào?"
Bùi Minh Phong: "Cười giống như trong bức ảnh."
Lúc bị đuổi đi, Bùi Minh Phong dọn dẹp hành lý nhưng hắn lại không để ý tới bất cứ cái gì khác, chỉ một mực muốn đem theo khung ảnh hắn đặt trên đầu giường, đó là bức ảnh chụp hai người bọn họ khi còn trẻ.
Bây giờ khung ảnh đó được đặt trong căn nhà thuê tồi tàn này.
Kiều Dật cảm thấy trái tim mình lại bắt đầu đập không bình thường, anh đỏ mặt nói: "Em đừng nhìn anh chằm chằm nữa, có gì đẹp để xem đâu."
Bùi Minh Phong không chỉ tiếp tục nhìn mà còn kéo tay anh: "Bởi vì quá đẹp, nhìn dù mãi cũng không thấy đủ."
Không khí dần trở nên kỳ lạ, Kiều Dật là người dừng việc ngâm chân trước, anh vội vàng chạy trốn: "Anh ngâm chân xong rồi, anh đi ngủ đây."
Chiếc giường ở đây nhỏ hơn giường trong nhà Bùi Minh Phong.
Đây vốn dĩ chỉ là một chiếc giường đơn, rộng 1 mét 5, dài 2 mét, bọn họ là hai tên đàn ông cao to, một khi nằm chung trên giường, trở mình một cái cũng không tiện.
Kiều Dật nằm ở phía trong, giả vờ mình đã ngủ say.
Bùi Minh Phong sợ làm ồn đến anh nên tay chân cẩn thận nhẹ nhàng nằm lên giường, Kiều Dật nhận thấy đệm giường lún xuống.
Mặc dù anh không mở mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Bùi Minh Phong đang lưu luyến lướt dạo trên gương mặt anh.
Kiều Dật chịu không nổi nên đành giả vờ tỉnh dậy, nhìn Bùi Minh Phong hỏi: "Em muốn làm gì?"
Bùi Minh Phong: "Em muốn nhìn anh."
Kiều Dật: "Cần nhìn lâu tới vậy không?"
Bùi Minh Phong do dự một lát, sau đó trở nên vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng nâng niu, vô cùng ngây thơ, vô cùng cẩn thận hỏi: "Anh...... Em muốn hôn anh một cái được không?"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Pinocchio Thân Mến
- Chương 17: Có cho hôn không