“Người đẹp, người
đẹp, ở đây!”, một cô gái trẻ trông vừa xinh xắn, ngọt ngào vừa kiêu sa,
gợi cảm, sở hữu chiếc cổ cao trắng ngần ra sức vẫy tay với Thị Y Thần
đang đứng ở khu vực sàn nhảy cách đó không xa.
Một tiếng “người
đẹp” khiến toàn bộ những ai có mặt ở đó đều quay đầu nhìn Thị Y Thần.
Trong phút chốc, Y Thần thật muốn bóp chết cái kẻ đang làm loạn kia.
Dưới ánh đèn mờ, cuối cùng Y Thần cũng tìm thấy Chu Kiều Na chết tiệt
đang ngồi xen lẫn giữa đám đông.
Thị Y Thần quen với việc gọi Chu Kiều Na là Chu Điện hơn, bởi trong tiếng Hàn Quốc phát âm của từ “điện
hạ” với “Kiều Na” nghe tương đối giống nhau. Kể từ khi những bộ drama
Hàn Quốc làm mưa làm gió thị trường điện ảnh trong nước thì cũng là lúc
cô bắt đầu gọi Chu Kiều Na là Chu Điện. Còn Chu Kiều Na gọi cô là “người đẹp”, bởi vì cô họ Thị, thông thường những thị nữ theo hầu điện hạ thì
đều là mỹ nhân cả.
Thị Y Thần bối rối né tránh những ánh mắt
thích thú đang tìm kiếm bóng dáng người đẹp, ưỡn thẳng ngực, bước trên
giày cao gót nhã nhặn lướt qua họ. Y Thần ngồi xuống phía đối diện với
Chu Kiều Na, đôi mắt trong veo lấp lánh cẩn thận quan sát, cuối cùng
dừng trước rãnh sâu hút trước ngực của Kiều Na, “Chậc chậc, nhìn ‘bảo
bối’ của cậu kìa, sắp sánh ngang với khe núi Brahmaputra rồi đấy”.
Chu Kiều Na cố gắng hướng vòng một về phía Y Thần, mặt mày tươi rói nói: “Sao hả? Ngưỡng mộ đố kỵ muốn chết đúng không?”.
“Cậu đã từng nghe bốn chữ này chưa?”, Thị Y Thần liếc mắt nhìn rồi khẽ cong môi lên nói tiếp: “Ngực to thì… óc nhỏ”.
Chu Kiều Na nguýt cô một cái rồi tức tối nói: “Người đẹp à, rõ ràng là đang đố kỵ chết đi được, vẫn còn cứng đầu cứng cổ không chịu thừa nhận. Kiểu có của mà không để lộ như cậu, đúng là lãng phí. Đến những nơi như thế
này, cậu còn kín cổng cao tường như vậy được, đúng là phục cậu thật
đấy”, vừa nói Kiều Na vừa giơ tay kéo cổ áo của Y Thần.
Thị Y
Thần mặc một chiếc áo cộc tay màu sâm panh, cho dù là ở chỗ cổ áo hay
khuy cúc cũng đừng mong nhìn được thứ gì bên trong. Phóng tầm mắt ra xa, bên trong quán bar này, chỉ cần là phụ nữ, đều sẽ tìm cách phô bày hết
mức từng đường cong cơ thể, không sót một chút nào. Chu Kiều Na mặc một
chiếc váy quây hở vai màu đỏ, bờ vai tròn đầy trơn bóng dưới ánh đèn cam mờ ảo khiến cô ấy trông càng thêm gợi cảm, cộng thêm mái tóc dài uốn
xoăn nhẹ nhàng, từng lọn bồng bềnh như mây, nhìn vào quả thực vô cùng
nóng bỏng. Đối với Chu Kiều Na mà nói, cho dù có cầm trong tay tờ đăng
kí kết hôn đi chăng nữa, thì khi đến quán bar cũng tuyệt đối không thể
bỏ qua cơ hội phô bày vóc dáng. Nhìn lại Thị Y Thần, từ trên xuống dưới
chỉ có duy nhất chiếc chân váy màu đen ôm sát hông kia là có thể phô ra
đường cong cơ thể, nhưng điều đáng sợ nhất là chiếc chân váy vẫn dài quá đầu gối.
“Cô nương à, mình đã nói với cậu rồi, đến bar thì phải
mặc cái váy nào ngắn ngắn, hở chân ra một chút”, Chu Kiều Na day day
trán.
Thị Y Thần giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Phụ nữ đã kết
hôn quả nhiên khác biệt, vừa táo bạo vừa phóng khoáng! Chị đây đang
nghiêm túc xem xét xem có nên triệt để phân rõ ranh giới với người đã có chồng như cậu không”.
“Cậu đi chết đi! Cái gì mà phụ nữ đã kết
hôn, chị đây rõ ràng vẫn đang xuân thì phơi phới”, Chu Kiều Na vừa phản
bác vừa lục tìm túi đồ trang điểm bên trong túi xách rồi đẩy cho Thị Y
Thần, “Bên trong đổ nát hoang sơ không cần bận tâm, nhưng bên ngoài thì
nhất định phải trang hoàng cho nên thơ trữ tình”.
Thị Y Thần đỡ
lấy túi đồ trang điểm, lấy ra chì kẻ mắt, soi gương rồi tỉ mỉ tô vẽ. Cô
khéo léo kẻ một đường eye-line tinh tế, chuốt thêm chút mascara cho hàng mi cong vυ"t, dặm chút phấn hồng lên má, tô thêm chút son môi. Sau khi
sửa sang lại nhan sắc, trong khoảnh khắc Thị Y Thần như biến thành một
người khác vậy.
“Thế này mới giống con gái chứ”, Chu Kiều Na hài lòng nhìn cô tán thưởng.
Thị Y Thần mím môi không đáp, giơ tay vẫy nhân viên phục vụ gọi một ly Blueberry tea.
Chu Kiều Na kinh ngạc réo lên, “Trời! Trước đây có điên rồ cỡ nào, cùng lắm cậu cũng chỉ gọi Margaret, hôm nay lại đổi sang Blueberry tea, xem ra
lần này cậu thực sự bị đả kích không nhỏ rồi”.
Blueberry được các quán bar đặt tên là “rượu thất thân”, hương thơm thanh khiết ngọt ngào. Nhưng chỉ cần một ly thôi, bạn sẽ ngà ngà rồi sinh ra ảo giác, trong
mắt chỉ còn bóng đèn xanh đỏ nhấp nháy, phía trước chỉ toàn cảnh ăn chơi trụy lạc.
Thị Y Thần vò vò tóc, bất lực nói: “Hết cách thôi, năm nay lũ thần kinh cũng nhiều quá. Trái đất thật sự không an toàn chút
nào, chị đây đang tính xem có nên quay về sao Hỏa hay không”.
Chu Kiều Na bật cười ha hả, càng lúc càng không thể dừng nổi, cuối cùng
cười đến mức phải ôm bụng ngã ra sau ghế, cơ thể rung lên bần bật.
Thị Y Thần thấy vậy tức giận lên tiếng, “Cậu lên cơn động kinh à? Có cần mình gọi xe cấp cứu không?”.
Chu Kiều Na vẫn không thể dừng cười nổi. Cơn giận của Thị Y Thần đã bốc lêи đỉиɦ đầu rồi, cô giơ chân đá Kiều Na một phát, “Có thể ngừng cười được
không? Chuyện này thực sự buồn cười đến thế sao?”.
Chu Kiều Na
gật đầu lia lịa, “Nếu như không buồn cười, thì trai đẹp nhà người ta sao có thể nở nụ cười ‘Một cười trăm vẻ thiên nhiên – Sáu cung nhan sắc
thua hờn phất son2’ với cậu trong thang máy chứ? Thực ra người ta cũng
rất muốn cười, nhưng mà trước đó người ta đã lạnh nhạt đuổi bạn gái ra
khỏi thang máy cho nên mới cảm thấy ngại, đành kiềm chế vậy. Mình ấy à,
mình chẳng việc gì phải kiềm chế cả. Hahaha…”.
2 Một câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.
Chỉ một câu này thôi đã điểm trúng tử huyệt của Thị Y Thần.
“Hay lắm Cậu cười đi, cười đi, cứ cười cho thỏa thích đi!”, Y Thần trừng mắt nhìn cô ấy, rồi cầm cốc bia bên cạnh lên, dốc một hơi cạn sạch.
Chu Kiều Na cuối cùng cũng cười đủ, lau đi mấy giọt nước tràn ra khóe mắt,
cố nhịn lại cơn xúc động, chọc ghẹo: “Mình nói cậu ấy, sao đến bây giờ
vẫn còn là xử nữ? Cậu vẫn còn là xử nữ thật ư? Sao giờ mình mới biết cơ
chứ? Điều này thực sự không khoa học chút nào! Hahaha…”.
Chu Kiều Na bên trái một câu “xử nữ”, bên phải một câu “xử nữ”, giống như bị líu lưỡi vậy.
Thị Y Thần nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Chu Kiều Na, trong lòng có chút buồn
bực, phản kích lại với vẻ không cam tâm, “Xử nữ thì sao? Là xử nữ phạm
pháp sao?”.
Chu Kiều Na liếc xéo cô, “Là xử nữ đúng là không phạm pháp, nhưng bản thân là một xử nữ sắp sửa sang tuổi băm mà còn không
hiểu dụng ý châm biếm dưới ngòi bút thi nhân là như thế nào, cậu không
tự cảm thấy xấu hổ sao?”.
“Kém một tháng nữa mình mới tròn hai mươi chín tuổi”, Thị Y Thần khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhấn mạnh.
“Xí”, Chu Kiều Na hừ một tiếng, “Phụ nữ không bao giờ chịu nhìn vào hiện thực tuổi tác”.
Thị Y Thần khoanh tay trước ngực, mặc cho Kiều Na nói, cô vẫn sống chết mặt dày nhận mình vẫn chưa đến ba mươi.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng ly Blueberry tea đến, Y Thần đón lấy ly
rượu, khẽ cụng vào cốc bia trước mặt Kiều Na rồi nhấp một ngụm.
Phàm là những người thích đến bar, trong lòng đều mong muốn gặp được đối
tượng, cho dù thực sự không phát triển được đến đâu, thì ít nhất môi
chạm môi, mắt chạm mắt cũng được rồi.
Xét về ngoại hình cũng như
vóc dáng, Thị Y Thần và Chu Kiều Na đều ở mức rất khá. Kiều Na vô cùng
xinh đẹp quyến rũ, từ trên xuống dưới không chỗ nào không phát ra tín
hiệu gợi cảm. Còn Y Thần có ngũ quan cân đối, so với Kiều Na mà nói, ở
cô toát lên vẻ đẹp cá tính mạnh mẽ giống như đàn ông vậy. Y Thần vẫn
thường nói, nếu như cô là đàn ông, thì nhất định sẽ đẹp trai không có
đối thủ.
Chốc chốc lại có cánh mày râu đến bắt chuyện, phần lớn
đều không ra gì. Cứ gặp phải tình trạng như thế, Y Thần liền ôm lấy Chu
Kiều Na, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối, đôi môi như muốn hôn rồi lại thôi,
khiến cho đám đàn ông phiền phức đó nhìn thấy liền chủ động bỏ đi.
Hai người họ không ngừng thì thầm to nhỏ, không ngừng quét mắt xem có tìm
được hàng tốt không. Lúc thì cười ha ha, lúc thì bặm môi nhịn cười, chơi đùa vô cùng thích thú.
“Oa, mình phát hiện ra một món hàng ngon. Ở lối rẽ, ô cửa sổ đầu tiên”, Chu Kiều Na đột ngột đè thấp giọng, đôi
mắt đen lấp lánh thứ ánh sáng khác thường, “Không đúng, là hai người.
Thực sự rất đẹp trai, trái tim chị mày đang thổn thức, đập liên hồi rồi
đây. Xem chừng sắp nhảy ra ngoài mất!”.
Dáng vẻ mê trai của Chu Kiều Na quả thực khiến Y Thần không thể chịu nổi.
“Cậu hơi quá rồi đấy. Đâu có đẹp trai lắm đâu?” Trải qua nhiều trắc trở, Thị Y Thần đã không còn chút hứng thu đối với đàn ông nữa rồi. Nhưng nhìn
cái dáng vẻ thèm trai đến nhỏ dãi của Chu Kiều Na, cô thực sự hiếu kì.
Rốt cuộc đó phải là người đàn ông tuyệt sắc đến mức như thế nào mới có
thể khiến người chị em của cô thèm khát như vậy?
Phóng tầm mắt
qua mấy lớp chướng ngại vật, dưới ánh đèn màu cam mờ mờ, Thị Y Thần nheo nheo đôi mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn ngay góc tường bên cạnh cửa sổ. Thị lực của cô không được tốt cho lắm, khoảng cách lại xa
như vậy, miễn cưỡng căng mắt mới có thể nhìn thấy rõ. Hai người đàn ông
đang ngồi đối diện với nhau, một người mặc chiếc sơ mi màu trắng, người
còn lại mắc sơ mi màu đen, dáng vẻ vừa uống vừa nói chuyện với nhau
giống hệt với cô và Chu Kiều Na. Đúng là một đôi hắc bạch vô thường
tuyệt đẹp!
Nhìn từ góc độ của Y Thần, gương mặt người đàn ông mặc sơ mi trắng vừa hay hướng về phía cô, mặc dù tầm nhìn có chút mơ hồ,
nhưng không khó để nhận ra tướng mạo anh ta vô cùng anh tuấn, khí chất
phi phàm. Quả nhiên, cả buối tối gặp phải một đám đàn ông chẳng ra làm
sao, đến cuối cùng cũng xuất hiện một món hàng tốt. Còn người đàn ông
mặc sơ mi đen chỉ để lộ nửa khuôn mặt. Có điều với sống mũi cao thẳng và chiếc cằm tuyệt đẹp kia, chắc hẳn cũng không đến nỗi nào. Y Thần lại
khẽ nhíu mày, muốn nhìn rõ cả tướng mạo của người đàn ông trong chiếc áo sơ mi đen, nhưng anh ta lại đột nhiên nghiêng đầu về phía cửa sổ, đưa
tay cởi một nút áo, trông vô cùng tự nhiên, cứ thế cởi thêm một nút nữa, rồi tiếp tục xắn ống tay áo lên, khoe ra bắp tay rắn chắc. Da thịt
trắng nõn đối lập mạnh mẽ với sắc đen trên áo sơ mi của anh ta. Trái
lại, người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi đối diện với anh ta áo quần
thẳng thớm chỉnh tề, ngay cả cà vạt cũng không hề nới lỏng.
Người đàn ông đẹp trai mặc sơ mi trắng này hình như cô đã gặp ở đâu đó. Cô
ráng nhớ lại, trong đầu chỉ toàn một mớ hỗn độn, có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra nổi.
Hai người đàn ông đó không chỉ nổi bật ở
quán bar nhỏ bé này, cho dù bước ra thế giới ngoài kia chắc chắn cũng có thể coi là “tuyệt sắc giai nhân”. Chỉ một lúc quan sát, Y Thần đã thấy
có ba, bốn cô gái mon men đến bắt chuyện làm quen, nhưng bọn họ cũng chỉ tán dóc không quá mười giây đã bị cự tuyệt, người cuối cùng thậm chí
còn chưa kịp mở miệng đã bị từ chối thẳng thừng.
“Ố ồ, người cuối cùng đúng là thảm quá!”, khóe môi cô giật giật, tỏ vẻ vô cùng đồng cảm.
Chu Kiều Na khẽ bật cười, “Đấy không gọi là thảm, tại bọn họ ngu dốt mà
thôi. Hai người đàn ông, hơn nữa lại là hai người có tướng mạo không tồi cùng nhau đến hộp đêm, bên cạnh không hề thấy bóng dáng phụ nữ, cậu
nghĩ bọn họ thế nào?”.
“Sao nào?”, Thị Y Thần nhìn lại lần nữa, vẻ mặt mù mờ khó hiểu.
Chu Kiều Na thở dài nói, “Ngốc ạ! Thế giới này đã thay đổi từ tám trăm năm
trước rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, trai đẹp sớm muộn gì cũng tuyệt
chủng giống loài khủng long thôi. Cậu nói xem, trong hai người họ, ai là công ai là thụ?”.
Chỉ cần nhìn thấy hai người đàn ông vai kề vai ngồi cạnh nhau, Chu Kiều Na sẽ cực kỳ hưng phấn. Cô ấy nói rồi lại nói, càng lúc càng hăng say. Thị Y Thần nghĩ mãi không hiểu, cái người rõ
ràng đã cầm giấy đăng kí kết hôn trong tay rồi, sao cả ngày vẫn có thể
hứng thú với loại chuyện như thế này được chứ, thật không bình thường. Y Thần vội vàng giơ tay lên bắt chéo làm dấu, “Stop! Cô đây hiện tại đã
đủ phiền muộn lắm rồi, chỉ mong sao ông trời lập tức đánh rơi một gã đàn ông vào tay mình thôi. Cậu đừng vọng tưởng có thể dùng Boy’s love để
hủy hoại ý trí của cô đây!”.
Chu Kiều Na cười sặc sụa nói: “Tháng sau cậu đã đón sinh nhật hai mươi chín tuổi rồi, nói cho chị nghe xem
muốn quà sinh nhật gì nào? Chị đây tặng cho!”.