Hai mảnh ngọc vỡ năm xưa, ghép thành một mối nhân duyên, tuy đẹp nhưng buồn. Ngọc vốn đã vỡ, phải chăng cũng là điềm báo cho mối tình không thể nào vẹn nguyên, gắn liền? Thôi thì mây cứ trôi, nước cứ …
Hai mảnh ngọc vỡ năm xưa, ghép thành một mối nhân duyên, tuy đẹp nhưng buồn.
Ngọc vốn đã vỡ, phải chăng cũng là điềm báo cho mối tình không thể nào vẹn nguyên, gắn liền?
Thôi thì mây cứ trôi, nước cứ chảy, tình duyên này cũng đành đứt đoạn mà thôi.
Cần gì phải nhớ, cần chi phải sầu?
Người lái đò nói: "Hai ngày trước có một phu nhân mặc bạch y, tay mang một chiếc ô rách đã đến đây nhờ lão chở qua sông.. đến giờ vẫn chưa trở lại."