Chương 45

EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Câu hỏi này đúng là chí mạng, Lăng Tri cứ mãi do dự nhìn Diệp Nghi, không biết nên mở lời ra sao.

Thân phận của hai người bây giờ chẳng có chút liên quan nào đến Diệp Trạch, thế mà lại có thể thoải mái ở đây như đang ở nhà, đúng là khó giải thích.

May mắn thay, lúc Lăng Tri đang phân vân nên trả lời họ thế nào thì một người khác đã nói giúp nàng: "Chủ tử là bằng hữu của Tạ cô nương đây, hiện nay ngài không ở nhà nên đã để Tạ cô nương và Lăng Tri cô nương ở lại ít lâu."

Mọi người nhìn sang thì thấy lão quản gia đang xách theo hộp đồ ăn đi tới chỗ họ. Ai cũng đã mệt nhoài sau khi luyện công, ông đặt đồ ăn xuống bàn đá nằm bên cạnh đình hóng gió, khẽ lui một bước rồi nói thầm với Diệp Nghi, "Có thư gửi đến cho ngài."

Nghe vậy, Diệp Nghi gật đầu, chàng chào mọi người một tiếng rồi rời đi cùng lão quản gia.

Thật ra lão ta tên là Tiêu Ngô, vốn là người chấp chưởng nội vụ của Thù Hoa Lâu ở kinh thành. Trước đây lúc Thái tử vẫn còn sống, ông được rất nhiều người kính trọng. Nhưng sau khi kinh thành xảy ra chuyện, tuổi tác ông cũng ngày một nhiều thêm, Diệp Nghi lo cho tính mạng của ông nên đã đưa ông đến đây để yên ổn tuổi già. Tiêu Ngô thích yên tĩnh, hầu như mọi việc đều do một tay ông làm lấy, nơi ở của ông cũng chẳng có thêm hạ nhân nào mà chỉ có mỗi mình ông sống.

Đối với Diệp Nghi, Tiêu Ngô cũng được xem như người đã nuôi chàng khôn lớn, ở Thù Hoa Lâu, trừ Tạ Tẫn Hoan ra thì ông là người mà chàng tin tưởng nhất.

Thế nên khi quyết định rời khỏi Thù Hoa Lâu, chàng không báo việc này cho ai, cũng không đi đến nơi nào khác mà lại chọn dừng chân ở nơi đây vô số lần.

Hai người băng qua ngã rẽ hành lang về đến trước thư phòng.

Diệp Nghi khép cửa lại, chàng quay đầu nhìn Tiêu Ngô.

Tiêu Ngô móc ra một bức nằm bên trong tay áo, ông đưa đến trước mặt Diệp Nghi, "Công tử, thư của tiểu Tạ gửi đến."

Diệp Nghi gật đầu, nhanh chóng nhìn lướt qua.

Tiêu Ngô đứng bên cạnh quan sát phản ứng của chàng, chờ chàng đưa ra phân phó.

Diệp Nghi nghiền ngẫm bức thư cẩn thận, lúc lâu sau chàng mới ngẩng đầu lên nhìn ông, "Quả nhiên Hoàng đế không yên lòng, bây giờ hắn đang phái người điều tra chuyện của Thù Hoa Lâu, kế hoạch của chúng ta phải đẩy lên nhanh hơn mới được."

Tiêu Ngô gật đầu, ông lại nói thêm: "Cũng đã điều tra thêm những người khác rồi, mấy ngày trước Lục Kinh có gửi cho lão nô một loạt danh sách, chẳng qua bọn chúng có thân phận đặc biệt, nếu muốn ra tay thì sợ rằng sẽ cần nhiều công sức, lão chỉ sợ không đủ thời gian mà thôi."

Tiêu Ngô lôi ra một bức thư khác, là danh sách do Lục Kinh gửi đến.

Diệp Nghi nghiêm túc nhận lấy, chàng đem từng cái tên một tạc vào trong lòng.

Đây là những người đã hại chết Thái tử, dồn chàng vào bước đường cùng. Khi ấy thế lực của Thái tử trong kinh thành rất lớn, nếu không có nhường này người liên thủ lại thì sao Thái tử có thể gặp nạn một cách dễ dàng như thế được. Mà Lâu chủ Thù Hoa Lâu như chàng cũng sẽ không bị người ta đuổi gϊếŧ rồi phải trốn tránh ở Trấn Thu Phong mấy năm trời.

Trước kia, người gϊếŧ hại Thái tử ngồi trên ngôi vị nên có thể ép chân tướng năm xưa chìm xuống, dù chàng có muốn điều tra đến mấy thì cũng không thể nào tra rõ bọn chúng. Nhưng nay giang sơn đã đổi chủ, cuối cùng chàng cũng có cơ hội đâm trả kẻ thù.

"Công tử, sợ là Hoàng thượng đã phát hiện ra manh mối mất rồi." Tiêu Ngô nhắc nhở.

Diệp Nghi vốn đã lường trước điều này, những người được liệt kê trong thư đều là trọng thần trong triều hiện nay, không chỉ có mỗi vây cánh của Tiên đế mà còn có thêm cả tâm phúc của đương kim Thánh thượng. Hoàng thượng không muốn chàng động tới đám người này nên mới nhìn chằm chằm hành động của Thù Hoa Lâu và ngăn trở trăm đường như vậy.

Nhưng những chuyện này chẳng có quan hệ gì với Diệp Nghi cả.

Điều chàng muốn chỉ là đòi lại công bằng, điều chàng mong chỉ là báo thù mà thôi.

"Ông đi phân phó với mọi người trong Thù Hoa Lâu là hãy chuẩn bị sẵn sàng, thời gian của chúng ta không còn nhiều." Ánh mắt chàng kiên định, gằn từng chữ, "Tất cả bọn chúng, ai cũng trốn không thoát đâu."

Tiêu Ngô gật đầu, đáp lại: "Vâng."

"Những cái tên trong đây vẫn chưa đầy đủ, vẫn còn một vài con cá lọt lưới." Trong lòng chàng nghi ngờ, "Nếu chỉ có từng này người thì năm xưa chắc chắn chúng đã không thể ra tay với Thái tử." Chàng cho rằng mình đã bỏ qua điểm nào đó, nhưng chuyện trôi qua đã lâu, bây giờ muốn tra rõ thì không dễ dàng chút nào.

Đột nhiên Diệp Nghi nhớ lại một việc, chàng gọi Tiêu Ngô: "Mấy năm nay ông vẫn luôn ở lại đây, ông có nghe ngóng được gì về chuyện vượt tù của đám thổ phỉ trong lời kể của Ngô Trần không?"

Tiêu Ngô biết chàng đang ám chỉ đến việc nào, ông nhanh chóng gật đầu.

Diệp Nghi phân phó: "Ông phái người tìm hiểu giúp ta xem trong số những người vượt ngục thì có ai tên Tống Kỳ Chí hay không."

Tiêu Ngô ngây ra, ông lẩm bẩm: "Tống Kỳ Chí? Người đã trợ giúp kẻ gϊếŧ hại Thái tử tẩu thoát... Là Tống Kỳ Chí đó sao?" Giọng nói ông lạnh lẽo.

Diệp Nghi gật đầu, chàng nghiêm nghị nói: "Là hắn ta."

"Công tử đã gặp hắn rồi sao?"

"Đúng vậy." Diệp Nghi gật đầu, bổ sung, "Mấy năm trước hắn làm Đại vương của đám thổ phỉ trên ngọn núi nằm ngoài Trấn Thu Phong, sau bị quan phủ nhốt vào đại lao, chính là nơi bị đột nhập gần đây."

Nghe Diệp Nghi giải thích, Tiêu Ngô cũng đã hiểu rõ mọi việc, ông ngước mắt chần chờ, "Công tử nghi ngờ bọn thổ phỉ xông vào ngục không phải để gây rối mà là vì chuyện này?"

"Ta sợ rằng bọn thổ phỉ trên núi năm đó với đám cướp bên ngoài Trấn Thu Phong hiện nay là cùng một giuộc." Cái nhìn của chàng lạnh đi, "Chẳng có nơi nào mà quản giáo đám cướp núi chặt chẽ như thế cả, chúng không giống cướp mà giống binh lính hơn." Chàng nhắm mắt, thuận tiện nói: "Mục đích của chúng hẳn là Tống Kỳ Chí."

Trước kia lúc gặp được Tống Kỳ Chí thì chàng cũng không suy xét quá nhiều, tình huống lúc đó hỗn loạn, bên cạnh còn có tên Giang Hàm không rõ thân phận nhìn ngó chằm chằm. Lúc ấy chàng tưởng Tống Kỳ Chí cũng chỉ là một nhân vật không mấy quan trọng, nhưng hiện nay xem ra, nếu đám cướp đó đến đây chỉ vì cứu hắn ta thì sự tình đã không còn đơn giản như vậy.

Chẳng mấy ai sẽ vì một người không quan trọng mà huy động lực lượng đông đảo, trừ phi hắn có điều kiện để yêu cầu người khác làm như vậy.

Diệp Nghi muốn tra ra lý do rõ ràng.

***

Những ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình, Thường Thanh và Ngô Trần dường như đã quen thuộc với việc sống nhàn rỗi bên trong Diệp Trạch, dù vết thương đã lành lại nhưng vẫn thường xuyên ghé sang đây chơi, khi thì luyện công khi thì ngồi tám chuyện. So với bọn họ thì Diệp Nghi bận rộn hơn nhiều, chàng thường xuyên nhốt mình trong phòng cũng lão quản gia, bọn họ cũng không biết hai người đấy đang thương lượng việc gì.

Thỉnh thoảng cha con Thường gia và cha con Ngô gia sẽ hỏi chàng một câu, nhưng đời nào Diệp Nghi lại chịu nói thật với họ, chàng bịa bừa vài lý do rồi vội quay người đi mất, chỉ mỗi mình Lăng Tri là biết được bí mật của Diệp Nghi, nàng cũng biết lần này chàng đến đây là do có chuyện quan trọng phải làm.

Bình thường Lăng Tri vẫn hay tìm Thường Thịnh và Ngô Duyệt tán gẫu. Diệp Nghi bận bịu công chuyện trong thư phòng, nàng không muốn quấy rầy chàng nên chỉ đành ngồi ngẩn ngơ phơi nắng ở bên ngoài.

Ba người nói chuyện với nhau câu được câu chăng, nói mãi thì cũng lái đến chuyện gần đây cha của Thường Thịnh đang để ý một nàng quả phụ mở cửa hàng điểm tâm ở phía Tây Trấn Thu Phong, hôm nào ông cũng chạy đến cửa hàng người ta rồi đem theo đủ loại điểm tâm về nhà.

Lăng Tri tò mò hết sức, nàng hỏi hai cậu chàng, "Nhắc mới nhớ, muội vẫn chưa biết vì sao Thường thúc thúc lại không thích... mẫu thân của muội nữa?"

Ngô Duyệt bật cười, hắn lôi kéo Lăng Tri, "Bọn ta chưa hỏi muội thì chớ."

"Muội tìm được mẫu thân của muội khi nào? Muội biết người dì ấy thích là ai không?" Thường Thịnh cũng vội sáp lại, bốn con mắt tròn xoe nhìn Lăng Tri.

Lăng Tri không hiểu ý của hai người lắm nên mơ màng hỏi lại, "Thích ai cơ?"

Ngô Duyệt chau mày liếc mắt nhìn Thường Thịnh, hai người đồng thời quay đầu lại, Ngô Duyệt nói trước, "Muội biết vì sao hôm đó cha ta lại đau lòng đến thế không? Lúc ông ấy về nhà thì có bảo ta rằng ông đã bị đánh bại bởi một gã nhát gan, đúng là hết nói nổi mà."

"Nhưng dù sao thì mẫu thân muội cũng đã thích người khác, cha ta đâu thể dây dưa tiếp được. Cha ta nói nam nhân ấy mà, cầm lên được thì phải buông xuống được, dưa chín ép là dưa không ngọt." Thường Thịnh nhún vai, bắt chước dáng vẻ của cha mình thuật lại lời ông ấy nói.

Lăng Tri nghe mà chẳng hiểu ra làm sao, nàng trợn mắt ngạc nhiên, "Các huynh nói mẫu thân của muội đã có người trong lòng hả?"

"Ai chứ?!" Lăng Tri vội vàng hỏi.

Lần này đến phiên Thường Thịnh và Ngô Duyệt ngạc nhiên, bọn họ nhìn nhau một lúc rồi cùng nhìn Lăng Tri, "Muội không biết ư?!"

Lăng Tri lắc đầu.

Thuở nhỏ, thấy Tạ Thanh Li cứ mãi treo thanh kiếm trên tường nên nàng tưởng "nàng ấy" đang đợi chủ nhân của thanh kiếm, điều này đồng nghĩa với việc Tạ Thanh Li thương mến người ta. Sau đó nàng lại biết thêm chủ nhân thanh kiếm là Lục Kinh, nàng tưởng y chính là người mà Tạ Thanh Li thích.

Ai biết được cảnh nay đã khác xưa, nhiều năm trôi qua, mẫu thân xinh đẹp của nàng lại biến thành nam nhân chứ.

Kể từ đó nàng mới hiểu hết về Diệp Nghi, nàng biết chàng chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm nữ nhi, trong mắt nàng thì Diệp Nghi dường như sẽ chẳng bao giờ dính líu gì đến tình yêu nam nữ cả.

Nhưng đột nhiên nàng nghe được lời mà hai thiếu niên nói, chính miệng chàng thừa nhận với người khác rằng chàng đã có người trong lòng.

Nàng mải mê suy nghĩ đến tròn cả mắt, tâm trí nàng tựa như cánh diều đứt dây, càng bay càng xa.

Nàng bắt đầu suy đoán người Diệp Nghi thích là ai, thân phận như thế nào, vẻ ngoài trông ra sao, tính cách của người đó như thế nào.

Đối với Lăng Tri, Diệp Nghi là người tốt nhất trên đời, nàng nghĩ mãi cũng không ra nữ nhân nào mới xứng đôi với Diệp Nghi, cũng không biết nữ nhân ra sao mới có thể khiến chàng thích nàng ấy.

Nàng thả hồn bay bổng mặc kệ luôn ánh mắt chăm chú của Thường Thịnh và Ngô Duyệt, hai người vội gọi tên Lăng Tri, nàng sực tỉnh lại nhưng ánh mắt vẫn còn nét mơ màng. Ba người nói thêm vài câu, cuối cùng nàng không kìm được mà đứng lên nhìn hai người họ, "Tự nhiên muội nhớ ra còn chuyện phải làm, muội về... phòng trước nhé."

Sau khi tạm biệt Thường Thịnh và Ngô Duyệt, Lăng Tri về phòng mình, nàng không làm gì thêm mà chỉ ngồi ngẩn ngơ bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn tia nắng chiếu xuyên qua kẽ hở giữa các tán lá, nàng nghĩ lòng nàng bây giờ cũng có khe hở tối tăm như tán lá kia vậy.

Khi nàng còn nhỏ tuổi, lúc nào nàng cũng lo Tạ Thanh Li sẽ gả cho người khác, sẽ không còn là Tạ Thanh Li của một mình nàng. Nàng ấy sẽ có người mình thích, sẽ trải qua cuộc sống mà mình muốn, không cần mang theo đứa nhóc phiền phức như nàng nữa.

Điều này làm nàng buồn rầu cả ngày lẫn đêm, buồn đến mức đêm nào cũng phải sang gõ cửa phòng Tạ Thanh Li đòi ngủ chung, ôm chặt nàng ấy thì nàng mới yên lòng được.

Chẳng qua sau này xảy ra quá nhiều việc khiến nàng chẳng hơi đâu lo lắng nhiều như thế.

Đến khi nàng gặp lại Tạ Thanh Li một lần nữa, "nàng ấy" đã trở thành Diệp Nghi. Nàng dần tập làm quen với điều khác biệt cũng như sự thật khó chối bỏ này, nhưng nàng lại quên mất, nếu như Diệp Nghi đã có người trong lòng thì nàng nên đi đâu bây giờ?

Nàng vẫn có thể lẽo đẽo sau lưng chàng cùng trải qua những ngày tháng như hiện nay sao?

Vô số viễn cảnh lướt qua trong đầu Lăng Tri, nàng khẽ giật mình, đến khi đã ổn định tâm trạng mới cắn môi đứng lên.

Dù sao đi nữa thì nàng vẫn nên đến hỏi chàng một chút nhỉ?

Nàng chỉ muốn hỏi cô nương đó là ai? Trông như thế nào, đối xử với chàng tốt chứ?

Nghĩ đến đây, Lăng Tri tự thuyết phục bản thân rồi chậm rãi đi về hướng phòng Diệp Nghi.

***

Sáng nào Diệp Nghi cũng ở trong phòng nghị sự với Tiêu Ngô, Lăng Tri biết điều này nên khi đến nàng cũng chỉ đứng đợi ở bên ngoài.

Diệp Nghi và Tiêu Ngô thì thầm nói nhỏ, loáng thoáng đôi ba câu truyền đến tai Lăng Tri, dù nghe không rõ lắm nhưng nàng vẫn nhận ra giọng nói của chàng.

Biết Diệp Nghi đang thương lượng chuyện quan trọng nên nàng không dám làm phiền mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cửa cúi đầu chờ.

Nàng im nghe giọng nói trầm thấp của chàng mà thầm nghĩ đúng là dễ nghe, khiến lòng người ta cảm thấy an tâm hơn biết bao. Nhưng chỉ cần nghĩ đến lời nói của Thường Thịnh và Ngô Duyệt thì nàng lại sầu não ngay tức khắc.

Cuối cùng thì nàng đang lo lắng điều gì đây?

Nàng và Diệp Nghi đâu phải mẹ con ruột thịt, cha con thì lại càng không, chuyện đã trôi qua rất lâu và thay đổi rất nhiều, quan hệ giữa hai người giờ đây đã chẳng thể nào xác định rõ ràng. Nàng đã trưởng thành, một ngày nào đó cũng phải gả chồng. Diệp Nghi là Lâu chủ của Thù Hoa Lâu lại càng coi trọng việc này hơn, sớm muộn gì chàng cũng sẽ ở bên cạnh người chàng thích, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ ngày ngày ở bên nhau.

Hình như nàng hơi dư thừa trong tương lai của Diệp Nghi thì phải?

Nàng muốn ở bên cạnh Diệp Nghi thật lâu, dù là thời gian hay điều gì khác cũng không quan trọng, chỉ cần được ở bên chàng là đã tốt lắm rồi. Một tương lai như thế khiến nàng hết sức mong chờ.

Lúc Lăng Tri vẫn đang mơ màng liên miên, âm thanh trong phòng dần nhỏ lại rồi hoàn toàn im bặt.

Cửa phòng được người ta đẩy ra từ bên trong.

Tiêu Ngô bước ra, ông nhìn nàng đứng canh bên cánh cửa mà ngạc nhiên lắm, nhưng sau đó lại vuốt râu mỉm cười.

Lăng Tri khó hiểu nhìn nụ cười của ông, đang muốn hỏi ông chuyện của Diệp Nghi thì ông đã xoay người đi mất.

Tiêu Ngô vừa nhâc chân đi thì Diệp Nghi đã xuất hiện trong tầm mắt nàng.

"Có việc gì sao?" Diệp Nghi mang y phục mỏng manh, bên ngoài khoác bừa thêm một chiếc áo choàng, trông chàng có vẻ hơi yếu ớt trước làn gió. Chàng dựa người lên cửa, cúi đầu nhìn Lăng Tri đầy ngạc nhiên.