Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com urlittleflower_9. Nếu bạn đang đọc từ các nguồn khác thì có nghĩa đây là bản ăn cắp.---------------------------"Đây không phải là nơi mà ngươi nên tới." Trong lời nói của Tạ Thanh Li vẫn mang theo giọng điệu lãnh đạm như cũ, như thể đã biết trước được hành vi của hắn hôm nay.
Tạ Ngọc cười đắc ý, nghiêng mình nhướn mày đáp: "Thuộc hạ hiểu thế nên mới cải trang thành bộ dáng như hiện giờ đấy! Đảm bảo không ai có thể nhận ra thuộc hạ và tìm được nơi này đâu." Hắn ta cứ tưởng nụ cười này của mình hẳn là phong lưu tiêu sái lắm, nhưng thật ra kết hợp với lớp trang điểm lòe loẹt cùng váy áo diêm dúa trên người thì thật sự chẳng ra làm sao cả.
Tạ Thanh Li nhìn cảnh này mà cay hết cả mắt, lên tiếng nói: "Nếu ngươi cứ mãi như vậy thì thể nào cũng bị người khác nghi ngờ cho mà xem. Hôm nay may mắn rằng không ai phát hiện cả, còn bây giờ thì về đi."
"Không thể nào như vậy được!" Tạ Ngọc liên tục lắc đầu như trống bỏi, không chờ Tạ Thanh Li tiếp tục lên tiếng đã tùy tiện ngồi xuống, "Thuộc hạ vất vả biết bao mới tìm thấy công tử thì sao có thể rời đi liền được. Công tử không biết đó thôi, trong mấy năm người rời đi này trên dưới đều chẳng nên phép tắc gì cả, tên Ôn Ngọc Thư đó..."
"Tẫn Hoan." Tạ Thanh Li nghe được cái kia liền không chút do dự ngắt lời đối phương.
Tạ Ngọc biết mình đã nói phải lời không nên nói nên đành im miệng, chau mày lười nhác dựa lên cạnh bàn.
Tạ Thanh Li lúc này mới tiếp tục nhắc lại: "Ngươi về đi."
"Công tử, trước kia người bị người khác hãm hại đúng không? Là Ôn Ngọc Thư làm sao? Hay đằng sau còn có ai đó hỗ trợ hắn ta nữa?"
Tạ Thanh Li liên tục hạ giọng đuổi khách khiến Tạ Ngọc hơi nóng nảy, hắn kích động đứng lên: "Nếu thật sự như vậy thì công tử trở về cùng thuộc hạ đi, nhất định chúng ta sẽ có biện pháp đem chân tướng phơi bày ra ánh sáng, nếu không chẳng lẽ người muốn ở lại trấn nhỏ này cả đời sao? Rồi cứ thế mà..."
Tạ Ngọc nói xong lời này thì chăm chú nhìn Tạ Thanh Li, Tạ Thanh Li hiểu hắn đang muốn ám chỉ việc gì, chàng hờ hững đánh gãy lời đối phương: "Nếu mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết như vậy thì ta cũng không cần phải đưa ra lựa chọn như bây giờ."
"Công tử..."
Ánh mắt Tạ Thanh Li sâu không thấy đáy: "Ta sẽ trở về, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ. Tẫn Hoan, thời cơ còn chưa tới đâu."
Tâm tình của Tạ Ngọc thoáng thay đổi, hắn nhìn vẻ mặt kiên định của Tạ Thanh Li liền hiểu ý công tử đã quyết, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, gật đầu nói: "Nhưng mà công tử à, nơi này thật sự quá bất tiện. Người nhìn xem..."
Tạ Ngọc dùng ánh mắt soi mói nhìn quanh một vòng, càng nhìn thì chân mày lại cau chặt hơn. Tạ Thanh Li thì khác, chàng chỉ bình thản nhận xét: "Ta thấy ở đây rất tốt."
"Công tử." Tạ Ngọc bỗng phát hiện ra kim chỉ cùng chiếc khăn tay đang thêu dở bức họa uyên ương trên bàn, hắn sửng sốt hỏi với giọng khó hiểu: "Cái gì thế này?"
"..."
Tạ Thanh Li nhìn Tạ Ngọc cầm món đồ kia ngắm nghía hồi lâu, sau thấy hắn ngứa ngay tay chân chạm lung tung vào mặt thêu bên trên nên Tạ Thanh Li không chịu nổi nữa giằng chiếc khăn tay lại, thanh âm vững vàng không chút gợn sóng nói: "Tùy tiện thêu mấy món đồ chơi ấy mà." Lại vội vàng bổ sung một câu: "Là Lăng Tri thêu."
Tạ Ngọc bừng tỉnh khẽ "Ồ" một tiếng, nhướn mày cười: "Hình thêu tuy chưa được mềm mại lắm nhưng tay nghề cũng không tồi, cái này chắc là tiểu cô nương làm cho người mình thích đây mà."
Tạ Thanh Li liếc nhìn Tạ Ngọc đầy ẩn ý.
Việc này khiến Tạ Ngọc quên béng đi lý do vì sao lúc nãy mình lại sốt ruột như vậy, hắn hỏi tiếp: "Công tử, tiểu cô nương bên ngoài có quan hệ gì với ngài vậy? Thuộc hạ nghe thấy nàng ấy gọi người là mẫu thân, không lẽ..."
Tạ Ngọc đưa mắt đánh giá Tạ Thanh Li từ trên xuống dưới, nghiêm túc suy đoán: "Từ khi nào mà công tử lại có con gái lớn nhường ấy cơ chứ? Mẫu thân của đứa bé là ai?"
Tạ Thanh Li hơi nhíu mày, lắc đầu nói: "Đó là đứa trẻ mà ta nhặt được."
Tạ Ngọc chớp mắt nhìn Tạ Thanh Li: "Nhặt được ư?"
"Ta là cha nuôi của Lăng Tri." Tạ Thanh Li lại nói, "Ngươi không được trêu chọc nàng đâu đấy."
"Cha nuôi gì chứ?" Tạ Ngọc nhịn không được nói, "Rõ ràng thuộc hạ nghe thấy tiểu cô nương gọi công tử là mẫu thân cơ mà..."
Tạ Thanh Li cho hắn ta một ánh liếc mắt sắc lẹm.
Tạ Ngọc cười khổ, biết điều sửa lại giọng điệu: "Tiểu cô nương thật sự không biết chút gì về chuyện của người sao?"
"Không hề, ta cũng không có ý định để cho con bé biết." Tạ Thanh Li lắc đầu.
Tạ Ngọc chuyên chú nhìn Tạ Thanh Li hy vọng có thể moi ra được suy nghĩ của đối phương hiện giờ, nhưng nhìn mãi nhìn mãi vẫn chẳng đem lại kết quả gì. Tạ Thanh Li mặt không biểu tình mặc kệ hắn ta đánh giá, sợ là nhìn cho mòn con mắt cũng chẳng nhận ra được điều gì ấy chứ.
Cuối cùng Tạ Ngọc cũng chịu từ bỏ, hắn thở hắt ra nói: "Công tử không chịu rời đi là vì cô nương đó sao?"
Tức khắc Tạ Thanh Li không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: "Không liên quan đến Lăng Tri, lý do chỉ đơn giản bởi vì nơi đây an toàn nhất mà thôi."
Trong phòng lại là một khoảng không yên tĩnh.
Tạ Thanh Li lần thứ ba lên giọng đuổi khách: "Ngươi có thể ra về được rồi đấy."
"Đương nhiên rồi ạ."
Tạ Ngọc không thèm để ý đến sự xua đuổi của Tạ Thanh Li bởi vì tự hắn biết không thể nán lại nơi đây lâu hơn được nữa, còn rất nhiều việc quan trọng đang cần được giải quyết. Nếu có người điều tra hành tung của hắn để tìm hiểu việc hai bọn họ thường gặp mặt thì không nghi ngờ gì nữa, người kia muốn hãm hại Tạ Thanh Li.
Suy nghĩ thấu đáo xong Tạ Ngọc nhanh chóng nói: "Công tử, lần sau thuộc hạ lại đến đây nữa nhé. Do công tử không chịu đi cùng thuộc hạ nên cách một thời gian thuộc hạ sẽ đến đây thăm người, công tử thấy sao?"
Tạ Thanh Li biết rõ Tạ Ngọc cố chấp ra sao, lại càng không thể giảng giải phải trái đúng sai với hắn được bèn đồng ý cho xong chuyện.
Tạ Ngọc đắc ý nhướn mày: "Công tử cứ yên tâm, mỗi lần tại hạ đến đây thì sẽ bôi son trét phấn thật cẩn thận, bảo đảm không ai có thể nghi ngờ gì." Hắn ta bắt chéo chân ườn lưng dựa lên cạnh bàn, một tay chống cằm tay kia thì vỗ lên đùi theo tiết tấu, có ai mù mới nghĩ hắn là nữ tử đấy!
Tạ Thanh Li lạnh nhạt liếc Tạ Ngọc một cái rồi duỗi tay điều chỉnh lại điệu bộ của hắn ta sao cho ra dáng một thục nữ nhất, thấp giọng nói: "Nếu có ai phát hiện ra thì lần sau ngươi không cần tới nữa."
Tạ Ngọc gật gù liên tục tỏ ý đã hiểu, bắt đầu ra vẻ cô nương khuê các nhìn Tạ Thanh Li với ánh mắt quyến rũ, cao giọng lẽo nhẽo: "Công tử không cần lo lắng đâu nè."
Tạ Thanh Li: "..." Chàng thật sự không muốn bị người ta hiểu lầm là mình có vị tỷ tỷ xuất thân từ thanh lâu đâu, Tạ Thanh Li không nhìn nổi nữa quay mặt đi: "Dừng cái điệu bộ đó lại ngay."
"Vâng, công tử." Tạ Ngọc cười vui vẻ. Sau khi hai người dặn dò nhau thêm vài điều thì Tạ Thanh Li và Tạ Ngọc mới đẩy cửa bước ra.
Lăng Tri vẫn ngây ngốc ngồi đó chờ đợi, khi thấy hai người ra ngoài lại vội chạy đến núp sau lưng Tạ Thanh Li, nhìn Tạ Ngọc đầy tò mò, nàng do dự gọi: "Dì Ngọc."
"Ôi chao, Lăng Tri." Tạ Ngọc cười, "Dì đã nghe..." Y bỗng dừng lại, khẽ nhìn sang Tạ Thanh Li, "Dì đã nghe mẫu thân của con kể về con rồi, con đi theo mẫu thân con chắc là phải chịu không ít cực khổ, nhưng con đừng sợ, kể từ giờ phút này dì Ngọc đã ở đây rồi, hai người sẽ không bao giờ phải vất vả nữa đâu."
Tạ Ngọc tỉ tê thân thiết như vậy đã khiến Lăng Tri không còn để tâm đến giọng nói kì lạ của nàng nữa, tiểu cô nương cười ngọt ngào: "Con ở bên cạnh mẫu thân sống rất tốt, không phải chịu khổ gì đâu ạ."
"Đứa bé này thật là." Tạ Ngọc nghe xong lại bật cười xoa tóc Lăng Tri, khẽ nhìn sắc trời rồi thở dài nói với Tạ Thanh Li bên cạnh: "Đã không còn sớm nữa, tỷ phải trở về thôi." Y cúi người nói lời từ biệt với Lăng Tri, cười cười nói: "Tiểu cô nương à, lần sau con cũng thêu cho dì một cái hà bao nhé?"
Lăng Tri khó hiểu nhìn Tạ Ngọc: "Vâng? Thêu gì cơ?"
Tạ Thanh Li kịp thời ngắt cuộc đối thoại của hai người, lần thứ tư lên tiếng muốn đuổi khách mới khiến cho Tạ Ngọc lưu luyến không rời ra về.
Tạ Thanh Li ra cổng tiễn đưa Tạ Ngọc, khi hình ảnh của đối phương đã hoàn toàn khuất bóng sau màn đêm đen thì chàng mới xoay mình đi vào nhà. Lăng Tri cứ mãi dõi mắt theo Tạ Thanh Li để tìm cơ hội giải bày thắc mắc: "Tình cảm giữa mẫu thân và dì Ngọc khắng khít thật! Dì ấy bỏ ra nhiều thời gian như vậy để tìm kiếm mẫu thân thì ắt là rất lo lắng cho an nguy của người đó."
"Ừ." Tạ Thanh Li nhạt nhẽo đáp.
Lăng Tri chần chờ một lúc lâu mới cất lời, trong giọng nàng nói vừa có vẻ tò mò không giấu được lại đan xen ít nhiều sự lo lắng, vẻ mặt phức tạp hỏi Tạ Thanh Li: "Bây giờ dì Ngọc đã tìm thấy mẫu thân rồi thì người sẽ về cùng dì ấy ư?"
Tạ Thanh Li lắc đầu: "Không đâu."
Tạ Thanh Li nhanh lẹ đưa ra đáp án như vậy khiến Lăng Tri có chút nôn nao, cách hồi lâu nàng mới nói tiếp: "Nếu như tại con mẫu thân mới không về được thì con có thể tự mình..."
"Lăng Tri." Bấy giờ Tạ Thanh Li mới hiểu hết hàm ý trong lời nói của Lăng Tri cũng như lý do vì sao nàng lại mãi lo lắng như vậy, chàng ngắt lời tiểu cô nương, nhàn nhạt lên tiếng: "Đừng nói như vậy."
Giọng điệu không chút cảm xúc của Tạ Thanh Li khiến Lăng Tri đứng ngây như phỗng, đôi mắt nàng dần đỏ lên, im lặng không nói lời nào nữa.
Tạ Thanh Li cất giọng bất đắc dĩ: "Con khóc gì chứ, nếu đi thì ta cũng sẽ đưa con đi theo cơ mà."
"Con..." Lăng Tri cảm động khôn xiết trước lời khẳng định của Tạ Thanh Li, dù cho đôi mắt cả đỏ bừng hết cả nhưng nàng vẫn cố kiếm chề không để nước mắt rơi xuống, khẽ lắc đầu: "Con không khóc."
Thật ra kể từ lúc Tạ Ngọc xuất hiện thì Lăng Tri đã bắt đầu có cảm giác không an toàn. Thuở gặp nhau ban đầu, Lăng Tri luôn nghĩ Tạ Thanh Li cô độc một thân một mình mà chính bản thân nàng cũng chỉ là đứa bé không nơi nương tựa, hai con người côi cút tiến đến bên nhau sống những ngày tháng bình yên, mãi mãi và sẽ luôn và chỗ dựa duy nhất cho đối phương.
Lăng Tri cứ ngỡ hai người nhất định sẽ không bao giờ sống thiếu người còn lại được, nhưng bỗng nhiên Tạ Ngọc lại đến, lúc ấy nàng mới biết Tạ Thanh Li chưa bao giờ cô độc một mình.
Có lẽ ở nơi xa xôi nào đó Tạ Thanh Li cũng đã có cho mình một mái ấm gia đình, những người bằng hữu thân thiết và vô số cố nhân luôn lo lắng cho nàng ấy, Tạ Thanh Li chỉ tạm thời rời khỏi họ mà thôi.
Ngay tại bây giờ Lăng Tri mới thực sự nhận ra, quá khứ của Tạ Thanh Li, nàng chưa bao giờ hiểu rõ về nó cả. Cuộc sống của mẫu thân không chỉ có một mình nàng, nhưng thế giới của nàng chỉ chứa mỗi mình Tạ Thanh Li mà thôi.
Nếu Tạ Thanh Li rời bỏ nàng mà đi, Lăng Tri sẽ chẳng còn lại gì cả.
Mới đây thôi, khi Tạ Thanh Li và Tạ Ngọc rỉ tai nhau tâm sự trong sương phòng thì ngoài sân Lăng Tri chỉ lo nghĩ đến việc này, cuộc hàn huyên của họ trôi qua càng lâu thì nỗi bất an của nàng lại lớn thêm nhường ấy, nàng sợ Tạ Thanh Li sẽ không cần nàng nữa.
Dẫu vậy thì cảm xúc lo được lo mất này Lăng Tri không thể kể cùng ai được cả, sau đó, khi Tạ Thanh Li và Tạ Ngọc ra ngoài thì nàng cũng chẳng dám hó hé gì mà chỉ nhìn họ một cách cẩn thận.
Mãi cho đến khi nghe được câu nói này của Tạ Thanh Li.
"Nếu đi thì ta cũng sẽ đưa con đi theo cơ mà."
Những lời này đã làm dịu lại nỗi bất an trong lòng Lăng Tri.
Đêm khuya hôm nay Lăng Tri lại lần nữa gõ cửa phòng Tạ Thanh Li, tiểu cô nương sống chết không chịu ngủ một mình mà phải có mẫu thân bên cạnh ngủ cùng mới an tâm. Tạ Thanh Li không đồng ý nói Lăng Tri đã lớn, không thể cứ như vậy mãi được, nhưng nhìn ánh mắt ngậm nước chỉ chực chờ trào ra của đứa bé thì chàng lại mềm lòng, đành mặc kệ chiêu trò của Lăng Tri để nàng leo lên giường mình.
Mấy ngày lại trôi qua, hôm nay Tạ Ngọc đến đây một lần nữa, y không nán lại lâu mà chỉ đưa cho hai mẹ con nàng vài món đồ rồi vội đi ngay, Tạ Thanh Li cũng không hỏi hắn đi đâu nhưng nhìn bộ dáng chân không chạm đất của hắn thì có vẻ còn bận rộn hơn cả lần trước.
Một tháng lại trôi qua, trong một tháng này Tạ Ngọc không xuất hiện lần nào, Lăng Tri hỏi có phải dì ấy xảy ra chuyện gì rồi hay không thì chỉ nhận được sự trầm mặc của Tạ Thanh Li.
Không bao lâu sau trong kinh truyền đến tin tức động trời: tiên hoàng bệnh nặng qua đời, tân đế lên ngôi.
Tin tức lại nói, người ngồi trên ngai vị chính là Nhị hoàng tử.
Lăng Tri không hề hay biết vị hoàng tử trong miệng người đời là ai, nàng cũng chẳng màng quan tâm đến tin tức được bố cáo bởi vốn dĩ những chuyện này dường như sẽ chẳng bao giờ dính líu đến nàng. Nhưng ngay khi nhận được tin này, lần đầu tiên Lăng Tri thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt của Tạ Thanh Li.
"Mẫu thân?" Lăng Tri mờ mịt nhìn Tạ Thanh Li, nàng muốn an ủi người vài câu nhưng lại không biết nên nói từ đâu bây giờ.
Tạ Thanh Li nghe được tiếng gọi của Lăng Tri liền cúi người xuống ôm chầm nàng vào lòng.
Cánh tay Tạ Thanh Li ôm Lăng Tri rất chặt, tiểu cô nương khó hiểu không biết ra làm sao, nàng cảm giác được nỗi đau đớn của mẫu thân. Lăng Tri cắn môi, học theo cử chỉ của Tạ Thanh Li mỗi khi dỗ dành nàng, chầm chầm vuốt nhẹ lưng đối phương.
Tạ Thanh Li miễn cưỡng cong môi cười, nhưng trong mắt chàng chẳng vương chút niềm vui nào: "Không phải con từng hỏi ta rằng liệu ta có rời đi hay không sao?"
Lăng Tri bất động.
Tạ Thanh Li lẩm bẩm trong miệng: "Nơi đâu ta cũng không đi. Lăng Tri à, có lẽ cả đời này ta không thể nào quay về được nữa rồi."
Giọng nói của Tạ Thanh Li nhẹ nhàng mà lại xa vời tựa như cách một tầng sa mộng ảo, lần đầu tiên Lăng Tri thấy tâm trạng sa sút này của Tạ Thanh Li nên cũng không biết phải an ủi nàng thế nào, chỉ không ngừng nhỏ giọng nỉ non: "Mẫu thân, Lăng Tri sẽ ở bên cạnh người mà. Lăng Tri sẽ luôn bên cạnh người..."
"Đúng vậy." Rất lâu sau Tạ Thanh Li mới đáp lại lời nàng, vẻ muộn phiền không che giấu: "Con sẽ ở bên cạnh ta."