Chương 6

“Vị tướng số đó bảo rằng tìm một cái giếng khô rồi vứt muội vào đấy trong bốn ngày. Sau bốn ngày nếu muội vẫn còn sống thì có thể giữ lại. Bọn họ không chút nghĩ ngợi liền nghe theo, vứt muội xuống cái giếng khô ngoài thành. Hà ma ma khi trước theo hầu mẹ muội thấy vậy thì không đành lòng, đêm nào cũng lén lút trèo xuống cho muội uống sữa, che chắn cho muội thật cẩn thận. Nhờ bà mà muội sống sót được dưới cái giếng ấy. Qua bốn ngày, thấy muội vẫn sống, họ mới miễn cưỡng đón muội về.”

“……”

“Đến năm muội sáu tuổi, tiểu đệ của muội, con trai duy nhất của cha muội bất cẩn rơi xuống hồ chết đuối. Hạnh gia cho rằng chính muội đã khắc chết đệ đệ nên đã trói muội lại rồi đánh đập muội không thương tiếc. Vì chuyện này mà Hạnh gia đã ầm ĩ rất lâu. Để được yên ổn, cha muội đưa cho Phú quản gia một số tiền lớn để ông ta cùng một đám gia nô đưa muội về đây nuôi dưỡng. Thế nhưng đám người Phú quản gia đã vứt muội ra ngoài đường, để cho muội lang thang xin ăn kiếm sống, còn bọn họ thì mặc sức hưởng thụ toàn bộ số tiền Hạnh gia cấp dưỡng.”

Những ký ức đó làm Hạnh Chi nghẹn lòng, nàng nắm chặt tay khoé mắt long lanh. Thanh Du bước đến bên cạnh, vỗ vai nàng. Cô không ngờ một cô gái nhỏ hồn nhiên, đáng yêu này lại có quá khứ đáng thương, đáng hận như vậy.

“Và đó cũng là lúc muội gặp được Cảnh Nghi.”

Nhắc đến Cảnh Nghi, Đôi mắt nàng lại ngập tràn niềm vui. Ánh nhìn đau thương vừa rồi bỗng chốc tan biến.

“Mẹ con Cảnh Nghi thấy muội đáng thương nên đã đưa muội về chăm sóc. Khi ấy Cảnh Nghi mới tròn mười tuổi. Chính họ đã cưu mang muội. Đến khi mẹ Cảnh Nghi qua đời, muội và Cảnh Nghi đã nương tựa vào nhau mà sống đến hôm nay, bất giác đã trở thành người quan trọng nhất của nhau.”

“Vậy muội có từng nghĩ tới, một ngày nào đó khi Cảnh Nghi làm quan rồi, muội sẽ quay về Hạnh gia báo thù những kẻ đã từng hại muội và mẹ muội không?”

Hạnh Chi lắc đầu, nàng bình thản đáp

“Chưa từng. Muội không nghĩ đến báo thù, không muốn làm chuyện đó và cũng không muốn đặt chân đến Hạnh gia một lần nào nữa. Muội chỉ muốn cùng Cảnh Nghi sống yên ổn những ngày tháng sau này. Chuyện của quá khứ hãy cứ để nó ngủ yên ở quá khứ. Hơn nữa, mẹ đã dùng cả tính mạng để sinh ra muội không phải để muội phải sống trong giày vò và đau khổ. Muội muốn cùng Cảnh Nghi như một đôi phu thê bình thường, ngày qua ngày sống thật hạnh phúc. Muội chỉ cần như thế là đủ rồi.”

Cô gái này quá mức lương thiện, bất kể là gặp phải bao nhiêu điều tồi tệ, xấu xa, nàng ấy vẫn lựa chọn sống lương thiện. Hạnh Chi tựa như một đóa sen trắng tinh khiết đẹp đẽ, đối diện với nàng những thứ xấu xa kia trở nên hèn hạ và thấp kém vô cùng. Có lẽ Cảnh Nghi yêu nàng cũng chính vì sự lương thiện đẹp đẽ đến ngốc nghếch này của nàng.

“Tỷ cũng rất tốt với muội!”

Thanh Du ngạc nhiên nhìn Hạnh Chi. Nàng nắm lấy tay Thanh Du, nở nụ cười tươi tắn.

“Tỷ tốt với muội còn hơn tỷ tỷ ruột của muội. Trong lòng muội, tỷ và Cảnh Nghi là những người mà muội quý trọng nhất trên đời!”

Hạnh Chi nói xong thì bẽn lẽn buông tay Thanh Du ra. Nàng đưa tay ôm mặt, hai bên má đã ửng hồng vì xấu hổ. Thanh Du bật cười, cô vuốt tóc Hạnh Chi, dáng vẻ yêu chiều như một người chị dành cho em gái. Trong lòng cô thầm cầu chúc cho Hạnh Chi có được những điều tốt đẹp nhất.

Đột nhiên một cậu bé độ mười tuổi xông vào nhà. Người cậu ướt sũng từ trên xuống dưới. Nước mưa trên y phục rơi xuống sàn loang ra thành vũng lớn. Cậu lắc qua lắc lại giũ sạch nước mưa, cả người run lên cầm cập vì lạnh.

Hạnh Chi đứng bật dậy, nàng ngơ ngác.

“Tiểu Bối, sao đệ đến đây? Mau lại đây sưởi ấm đi!”

Tiểu Bối là một đứa bé mồ côi, kiếm sống bằng việc bán kẹo đường thổi. Hạnh Chi thường xuyên mua kẹo ủng hộ cậu, coi cậu như tiểu đệ, đối xử với cậu rất tốt.

Hạnh Chi nhanh tay lấy khăn lau khô người cho cậu. Còn Thanh Du chuẩn bị

nước ấm để cậu bé rửa tay chân cho sạch sẽ.

“Tỷ ấy là ai?”

Tiểu Bối liếc nhìn Thanh Du, hướng về phía Hạnh Chi thì thầm.

“Tỷ tên Thanh Y. Rất vui được gặp đệ. Tiểu Bối.”

“Tỷ biết đệ ư? Ơ mà… đệ nói nhỏ thế mà tỷ vẫn nghe à?”

Hạnh Chi và Thanh Du cùng bật cười. Thanh Du bê nước để bên cạnh Tiểu Bối.

“Tỷ không biết.”

“Thế sao tỷ biết đệ tên Tiểu Bối.”

“Tỷ nghe Hạnh Chi gọi đệ là Tiểu Bối nên biết thôi.”

Tiểu Bối tròn mắt long lanh nhìn Thanh Du, cô lại bật cười lần nữa. Trêu thằng bé này vui thật!

Tiểu Bối như sực nhớ ra chuyện gì. Nắm chặt tay Hạnh Chi nghiêm trọng nói.

“Nghi ca ca đâu rồi? Tỷ mau đi tìm Nghi ca ca đi! Mà không tỷ mau thu dọn đồ cùng Nghi ca ca rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.”

“Nghi ca ca đã lên thuyền để tới kinh thành chuẩn bị ứng thí rồi. Sao vậy?”

“Cái gì? Chuyện này… Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Khoan! Tỷ chẳng hiểu gì cả. Đệ bình tĩnh nói rõ ra xem nào. Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vừa rồi Tiểu Bối gấp gáp nói năng nhanh nhẹn cứ như tên bắn, ấy vậy mà vừa chớp mắt một cái đã thành bộ dạng ấp úng lúng túng như gà mắc tóc.

Hạnh Chi sốt ruột.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tiểu Bối nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn mở lời.

“Hồi chiều lúc đệ đang bán kẹo đường thổi trong thành thì bắt gặp bọn người Phú Thế, bọn chúng đang ráo riết tìm tung tích của tỷ ở khắp nơi.”

“Tìm tỷ sao? Để làm gì?”