Chương 45: Truyền Thừa Chi Tranh (8)

Lại nói đến Lam Nguyệt.

Nàng đem Thủy Y Họa theo thực sự là bất đắc dĩ a. Trong người Thủy Y Họa là Địa Ngục Hàn Thủy, nàng vừa tạm thời dùng Cửu Liên Huyền Hỏa áp chế nó. Hiện tại cần thứ dẫn dụ nó khỏi thể chất cực âm này.

Chỉ là... có gì càng hấp dẫn hơn Thể thuần âm đây ?

Lam Nguyệt thở dài một tiếng, kéo Thủy Y Họa đến một bên, lúc này mới nhìn xung quanh.

Nơi này tựa như một lâu đài thủy tinh khổng lồ, vách tường chân đèn, bậc thang, tất cả đều là dạng thủy tinh trong suốt.

Lam Nguyệt thu hồi tầm mắt, nàng ngồi trước mặt Thủy Y Họa, khẽ lay nhẹ cơ thể nàng.

"Thủy tiểu thư ? Thủy tiểu thư, tỉnh tỉnh."

Đối phương vẫn mê mang không tỉnh, Lam Nguyệt không còn cách nào, nàng tạo hai trận pháp bảo vệ, sau đó đi vào trong.

Trận pháp ở đại lục này dường như không thông dụng, hẳn là sẽ ít có người mở được.

Bất quá trận pháp của nàng cũng không đơn giản, muốn phá ? Haha, người bên trong không muốn đi ra, thứ lỗi, nàng cũng không phá được !

Chỉ cần Thủy Y Họa không bước ra kết giới.

Lam Nguyệt yên tâm rời đi. Nàng men theo đường mòn rời đi.

Dọc đường cũng không gặp bất kì trắc trở nào. Càng là như thế, Lam Nguyệt càng không khỏi cảnh giác.

Chỉ là thực sự đã không có gì xảy ra. Nàng đi đến cuối cùng con đường, rốt cuộc đến đích.

Giữa không gian thủy tinh trong suốt, hoa sen bằng hồng thạch anh có vẻ phá lệ chói mắt.

"Hahaha... tiểu nha đầu, không tồi, không tồi ! Ngươi quả nhiên không khiến bản tôn thất vọng a."

Dung Từ xuất hiện, hắn vuốt chòm râu trắng, cười lớn nói.

Lam Nguyệt vừa nhìn thấy hắn, đột nhiên cười một cái.

Nàng đột nhiên cắn phá đầu ngón tay, trên không trung vẽ một huyết ấn.

Dung Từ sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã bị một đạo huyết võng bao lại.

"A."

Dung Từ kêu đau đớn một tiếng. Hắn còn chưa kịp nói gì, Lam Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt một màu u lam quỷ dị, nàng nở một nụ cười.

"Lão bất tử, chơi ta ? Cho ngươi nếm chút khổ của Trụy Hồn Võng !"

Trụy hồn võng này cũng là một dạng trận pháp truy bắt linh hồn. Cũng là nàng kiếp trước bái sư học nghệ học được. Sư phụ nàng cũng coi là một cao nhân ẩn dật, người tinh thông nhất, đúng là trận pháp.

Chuyện bái sư này là nàng sau khi rời tổ chức gặp được sư phụ, nên chuyện nàng tinh thông trận pháp cũng không ai biết.

Sau khi đến thế giới này, nơi này lại có thể tu luyện thiên địa linh khí, một số trận pháp trước đây nàng đọc được trong sách, không cách nào dùng, hiện tại nhờ linh lực đều có thể sử dụng.

Có phức tạp, có đơn giản, tóm lại hiệu quả so trước kia không chỉ lợi hại hơn một chút.

Trước kia chỉ có thể đơn giản sắp xếp, dựa vào thiên nhiên tự thân linh khí hỗ trợ thành trận, lúc lập trận cũng cần vẽ trận đồ trên đất, trên giấy, hiện tại chỉ cần dùng linh lực cùng ý niệm, liền có thể thành trận, cũng không cần phức tạp hóa vấn đề !

"Trụy...Trụy Hồn võng !?"

Dung Từ mặc dù không biết Trụy Hồn Võng là cái gì, nhưng nghe tên tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì !

Hắn lúc này dùng linh lực hộ thể, nếu không sợ là hồn phi phách tán a !

"Ngươi cái này độc ác nha đầu ! Ta là trưởng bối của ngươi a ! Ngươi ngươi ngươi... còn không thả ta ! Lão phu liền không cho ngươi nhận truyền thừa !"

"Uy hϊếp ta ? Lão già, là ngươi muốn tìm người tiếp nhận, không phải là ta muốn nhận ! Linh trận thế gia ? Ha, còn không bằng trận pháp của ta !"

Lam Nguyệt cười nhạt một tiếng, linh trận thế gia liền lợi hại ? Không phải đến trận pháp của nàng còn không giải được sao ?

"Được rồi, ngươi còn nhốt hắn, hắn liền sắp hôi phi yên diệt."

Thanh âm lạnh nhạt phía sau truyền đến, Lam Nguyệt sửng sốt một chút, trong mắt u lam rút đi, chỉ còn là đồng tử đen láy.

Nàng quay đầu lại, liền thấy Huyền Tịch một thân huyền sắc tử y lạnh nhạt nhìn nàng, bước đi chậm rãi thong dong, hắn mỗi bước, tựa như có trong suốt hoa sen nở rộ, cao quý lãnh đạm.

Lam Nguyệt thu hồi ánh mắt, nàng búng nhẹ đầu ngón tay, một đạo lam sắc bay đến chỗ Dung Từ, Trụy Hồn Võng liền biến mất.

Nàng cũng không phải thực sự muốn Dung Từ hồn phi phách tán, chẳng qua vốn dĩ có thể đơn giản, lại bị hắn làm thành phức tạp, nàng cũng biết tức giận !

Dung Từ thở phào một hơi, hắn giận trừng mắt Lam Nguyệt một cái.

Tiểu nha đầu, xú tính tình !

"Đi theo lão phu."

Dung Từ nhìn Huyền Tịch đưa mắt lại đây, cũng không dám tức giận, chỉ có thể ngậm miệng bỏ qua. Ai bảo người ta có chỗ dựa đâu ! Hắn lại không dám động Huyền Tịch.

Lam Nguyệt đi theo sau Dung Từ, đến chỗ hoa sen hồng thạch anh, hắn ôn tồn nói:

"Nhỏ máu của ngươi xuống đây."

Lam Nguyệt không có nhiều lời, bàn tay đưa ra, một đạo lam quang chợt lóe, ngón tay nàng xuất hiện vết rách. Một giọt máu từ trên tay nàng rơi xuống, đầu nhập hồng liên.

Máu vừa rơi xuống nháy mắt, hồng liên đột nhiên sáng lên, bên trong đột nhiên hiện lên phượng hoàng đồ đằng. Phượng đồ đằng hóa thành một đạo ánh sáng chui vào mi tâm Lam Nguyệt.

Xung quanh Lam Nguyệt bao vây bởi trận pháp màu xanh lam. Trận pháp gần như đem nàng bao phủ.

Nàng chỉ cảm thấy vô số thứ trong đầu xuất hiện khiến đầu nàng đau như muốn nổ tung.

Ẩn tộc trăm năm truyền thừa, linh trận chi môn, mở ra vạn dặm khống chế, chí tôn tuyệt thế !

Linh trận là thiên hạ này mạnh nhất khống chế chi hệ, linh trận chi thuật ngoại trừ khống chế, còn công kích, mê hoặc, hỗ trợ.

Linh trận sư chia thành sáu cấp bậc: linh đồ, linh sư, linh tông, linh tôn, linh thánh, linh đế.

Tiếp theo là vô số các khẩu quyết tràn vào, Lam Nguyệt đầu đều sắp không chịu nổi muốn nổ tung !

"Aaaaa....."

Lam Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, lam quang lóe lên, nàng ngửa đầu lên trời hét lớn.

Dưới chân nàng Phượng đồ đằng sinh động như thật, đột nhiên hóa thành thực thể trong suốt, phá không bay thẳng lên trời. Lam phượng bay múa, ngạo thế thương khung.

Dung Từ há mồm, bàn tay chỉ vào nàng, một lời cũng không nói nên lời.

Huyền Tịch cau mày, nhìn một màn trước mặt, bàn tay hơi nắm lại.

Đám người bên ngoài thì một mảnh kinh ngạc. Chỉ chỉ trỏ trỏ, càng kinh ngạc càng là kinh sợ.

Phượng tinh ! Là Phượng tinh giáng thế !